lượng tiền ảo nhất định và được yêu cầu tự quyết định xem họ sẽ
đầu tư bao nhiêu vào một quỹ công cộng. Sau đó, tổng số tiền
đầu tư sẽ được nhân lên một hệ số đại diện cho mức độ sinh lợi của
đầu tư đó và tổng lợi ích được phân bổ đều trong số những người
tham gia – những người này đã được thông báo từ trước là điều này
sẽ xảy ra và được yêu cầu lựa chọn một chiến lược có thể mang lại
cho họ nguồn lợi tối đa. Hầu hết đều chịu ảnh hưởng của sức
hấp dẫn của việc phản bội mà các lý thuyết gia trò chơi đã chỉ ra là
chiến lược chủ đạo và quỹ công cộng nhanh chóng bị giảm xuống
tới mức chẳng còn gì.
Sau đó, thí nghiệm này được lặp lại với vướng lượng tử, cho phép
người tham gia được tự động nhận thông tin về ý định của người chơi
khác, từ đó điều chỉnh lại chiến lược của mình. Vướng lượng tử
trong thí nghiệm này được mô phỏng thành chương trình máy tính.
Mỗi người tham gia đều được giao cho một “phân tử” có thể được
thiết lập ở một trong hai trạng thái là đầu tư hoặc không đầu tư.
Cái “bẫy” ở đây là các phân tử này được kết hợp lại với nhau sao cho
khi có người ra quyết định thì nó sẽ ảnh hưởng tới trạng thái của
những phân tử khác, cho phép họ điều chỉnh chiến lược của mình
để đạt được kết quả tốt nhất cho bản thân.
Trên thực tế, vướng lượng tử cho phép họ có thể ít nhất là phần
nào phối hợp được các chiến lược của mình. Kết quả tổng quan là
người tham gia hợp tác khoảng 50% thời gian so với 33%, tức là mức
tối đa có thể đạt được khi không có sự trợ giúp của các chiến lược
lượng tử. Mark Buchanan, người chuyên viết khoa học thường thức,
miêu tả những gì xảy ra trong tình huống lượng tử này: “Một khả
năng có thể xảy ra là một người phản bội có thể lại bị người khác phản
bội. [Vì tất cả người chơi đều biết trước điều này, nên họ sẽ biết
rằng] phản bội không mang lại lợi ích gì, [vì thế] thuyết lượng tử