KÉO DÀI CÔNG BẰNG - CUỘC HÔN NHÂN ÊM ẤM - Trang 132

16.

Vào trong nhà, chồng cô ném chiếc áo khoác thể thao của anh ta lên cây
mắc áo cạnh cửa rồi kéo cô vào trong vòng tay với một cái hôn thật dài. Cô
có thể nếm thấy vị champagne và mùi món tráng miệng trong hơi thở của
chồng mình. Một thứ hỗn hợp không tồi chút nào, cho dù cô biết nếu mọi
thứ đã diễn ra như chúng có thể, cô hẳn không bao giờ muốn nếm qua cả
hai món đó nữa. Bàn tay anh ta tìm tới ngực cô. Cô cho phép nó nấn ná ở
lại đó, cảm thấy anh ta đang ép sát vào mình, rồi đẩy anh ta ra. Chồng cô có
vẻ thất vọng, song khuôn mặt anh ta lại sáng lên khi cô mỉm cười.

“Em sẽ lên gác và cởi bỏ cái váy này ra,” cô nói. “Có Perrier trong tủ lạnh.
Nếu anh mang cho em một ly - kèm thêm một lát chanh - có thể anh sẽ gặp
may, thưa quý ông.”

Chồng cô bật cười hết cỡ - kiểu cười quen thuộc, đáng yêu trước đây của
anh ta. Bởi vì có một thói quen được thiết lập từ lâu trong cuộc hôn nhân
này vẫn chưa được họ nối lại kể từ buổi tối chồng cô đánh hơi thấy điều cô
phát giác ra (phải, đánh hơi thấy nó, giống như một con sói già đánh hơi
thấy một miếng mồi tẩm độc) và hối hả từ Montpelier quay về nhà. Ngày
qua ngày, sau đó dần dà họ đã xây nên bức tường che kín thân phận bí mật
của anh ta - phải, một cách cũng chắc chắn như Montresor từng xây tường
nhốt kín ông bạn cũ Fortunato của mình - và làm tình trên chiếc giường vợ
chồng sẽ là viên gạch cuối cùng.

Chồng cô dập hai gót chân vào nhau và dành cho cô một điệu chào kiểu
Anh, với các đầu ngón tay chạm vào trán, lòng bàn tay hướng ra phía trước.
“Vâng, thưa quý bà.”

“Sẽ không lâu đâu,” cô vui vẻ nói. “Quý bà muốn thứ quý bà muốn.”

Bước lên cầu thang, cô thầm nghĩ: Cách này sẽ chẳng bao giờ có hiệu quả.
Điều duy nhất cô đạt được khi thử làm nó là khiến chính cô bị giết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.