KÉO DÀI CÔNG BẰNG - CUỘC HÔN NHÂN ÊM ẤM - Trang 162

“Dương vật của Robert Shaverstone đã bị cắn đứt, bà có biết việc đó
không?”

Cô không biết. Tất nhiên cô không biết. Cô nhắm mắt lại và cảm thấy
những giọt nước mắt nóng hổi trào qua mi. Không “đau đớn” ư, đồ khốn
kiếp, cô thầm nghĩ, và nếu lúc này Bob xuất hiện trước mặt cô, giang tay ra
cầu khẩn sự khoan dung, hẳn cô sẽ giết chết anh ta lần nữa.

“Bố cậu bé biết,” Ramsey nói. Thật nhẹ nhàng. “Và ông ấy phải sống cùng
nỗi đau đó về đứa con yêu quý của mình qua mỗi ngày.”

“Tôi xin lỗi,” cô thì thầm. “Tôi vô cùng xin lỗi.”

Cô cảm thấy viên thám tử già đang từ bên kia bàn nắm lấy bàn tay mình.
“Tôi không có ý làm bà buồn.”

Cô giật tay ra. “Tất nhiên là ông có ý đó! Nhưng chẳng lẽ ông nghĩ tôi đã
không phải chịu khổ sở sao? Ông thực sự nghĩ vậy sao... hả ông già tọc
mạch?”

Vị khách tặc lưỡi, để lộ ra bộ răng trắng bóng. “Không. Tôi không hề nghĩ
như thế. Tôi đã nhận ra ngay khi bà ra mở cửa.” Ông dừng lời, rồi thẳng
thắn nói tiếp: “Tôi đã nhìn thấy tất cả.”

“Và giờ đây ông nhìn thấy những gì?”

Vị khách đứng dậy, hơi loạng choạng, rồi lấy lại được thăng bằng. “Tôi
nhìn thấy một người phụ nữ can đảm cần được để yên để chuyên tâm cho
công việc nội trợ của cô ấy. Chưa nói tới phần đời còn lại của người phụ nữ
đó.”

Cô cũng đứng dậy. “Thế còn gia đình của các nạn nhân? Những người xứng
đáng được có một câu trả lời cuối cùng?” Cô dừng lời, không muốn nói nốt
những lời còn lại. Nhưng cô cần phải nói. Người đàn ông này đã vượt qua
rất nhiều đau đớn - thậm chí cả sự dằn vặt - để tới đây, và giờ ông đang đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.