KÉO DÀI CÔNG BẰNG - CUỘC HÔN NHÂN ÊM ẤM - Trang 160

“Bà không hề biết trong một thời gian dài, phải vậy không?”

Cô không nói gì. Chỉ nhìn ông ta. Nhìn vào trong ông ta, như cách bạn nhìn
sâu vào tâm khảm một ai đó bạn biết rất rõ. Chỉ có điều bạn cần phải thận
trọng khi làm thế, vì không phải lúc nào bạn cũng luôn nhìn thấy thứ bạn
nghĩ mình sẽ nhìn thấy. Giờ thì cô đã biết điều đó.

“Vậy là bà biết? Đến một ngày nọ bà đã biết?”

“Ông muốn một tách cà phê nữa không, Holt?”

“Nửa tách thôi,” ông ta nói. Ông già đứng dậy, khoanh hai tay trước bộ
ngực gầy gò của mình. “Nhiều hơn sẽ làm tôi rối loạn acid dạ dày, và sáng
nay tôi đã quên uống viên Zantac của mình.”

“Tôi nghĩ có một ít Prilosec trong tủ thuốc trên lầu,” cô nói. “Thuốc của
Bob. Ông có muốn tôi đi lấy không?”

“Tôi sẽ không dùng thứ gì của ông ta, cho dù tôi có bị bỏng rát bên trong đi
nữa.”

“Được thôi,” cô nhẹ giọng nói, và rót cho ông khách thêm một ít cà phê.

“Xin lỗi,” ông già nói. “Đôi lúc cảm xúc của bản thân làm tôi mất kiểm
soát. Những người phụ nữ đó... tất cả những người phụ nữ đó... và cả cậu bé
nữa, với cả cuộc đời còn ở phía trước. Đó là điều ghê tởm nhất.”

“Phải,” cô nói, đưa tách cho vị khách. Cô nhận thấy hai bàn tay ông run rẩy,
và thầm nghĩ đây có lẽ là cuộc điều tra cuối cùng của ông ta, cho dù ông ta
có sắc sảo đến thế nào đi nữa... và ông ta quả là sắc sảo tới mức đáng sợ.

“Một người phụ nữ phát hiện ra chồng mình đã dấn sâu vào tội ác như thế
quả là ở một vị trí thật khó khăn,” Ramsey nói.

“Phải, tôi cũng hình dung là thế,” Darcy nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.