KÉO DÀI CÔNG BẰNG - CUỘC HÔN NHÂN ÊM ẤM - Trang 74

miếng nam châm như thế có ghi DARCY CAI TRỊ, và đó là một món quà
Giáng sinh của Bob.

Trên bàn bếp, đèn tín hiệu của điện thoại nháy đều đặn, báo hiệu tin nhắn,
tin nhắn, tin nhắn.

Cô hối hả quay trở ra gara mà không buồn khép vạt áo lại nữa. Cô không
còn cảm thấy cái lạnh bên ngoài, vì cái lạnh đang cồn lên trong người còn
giá buốt hơn. Và còn đó cả quả tạ bằng chì đang kéo ghì ruột cô xuống. Lôi
căng chúng dài ra. Cô có cảm giác thoáng qua là cô cần đi vệ sinh, và rất
gấp.

Quên nó đi. Nín lại. Hãy giả bộ như cô đang ở trên đường cao tốc và trạm
nghỉ tiếp theo nằm phía trước hai mươi dặm. Hãy làm xong chuyện này đi
đã. Thu xếp mọi thứ lại như cũ. Sau đó cô có thể...

Sau đó cô có thể làm gì? Quên nó đi ư? Nhiều khả năng lắm.

Cô lấy dây chun buộc mấy tấm thẻ lại, rồi nhận ra không hiểu bằng cách
nào bằng lái xe đã lại trồi lên trên cùng, và bực bội thầm mắng mình là một
cô ả ngu ngốc... một cách gọi miệt thị mà nếu từ miệng Bob thốt ra hẳn cô
sẽ cho anh ta ăn tát. Nhưng chồng cô chưa bao giờ gọi cô như thế.

“Một cô ả ngu ngốc nhưng không phải là một cô ả bị trói,” cô lẩm bẩm, và
một cơn đau thắt như dao đâm nhói lên trong bụng. Cô quỳ sụp xuống hai
đầu gối và như hóa đá ở tư thế này, đợi cho cơn đau qua đi. Nếu ở đây có
một phòng vệ sinh, hẳn cô đã hối hả lao tới đó, nhưng tiếc là không có. Khi
cơn đau quặn rút lui - một cách đầy miễn cưỡng - cô sắp xếp lại mấy tấm
thẻ theo đúng thứ tự mà cô hoàn toàn chắc chắn là đúng (thẻ hiến máu, thẻ
thư viện, bằng lái xe), rồi đưa trả chúng vào trong cái hộp đựng măng sét.
Cái hộp đến lượt nó được trả lại vào trong hốc. Xoay cho tấm ván đóng khít
lại. Thùng các tông đựng ca ta lô trở về chỗ cũ của nó khi bị cô vấp phải:
hơi thò ra ngoài một chút. Chồng cô sẽ không bao giờ nhận ra sự khác biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.