KÉO DÀI CÔNG BẰNG - CUỘC HÔN NHÂN ÊM ẤM - Trang 95

8.

Một con mèo đang đưa một bàn chân mềm như nhung cọ lên má cô. Rất
nhẹ nhàng nhưng cương quyết.

Darcy cố gạt nó ra, song bàn tay cô dường như bỗng trở nên nặng nghìn
cân. Và dù sao đó cũng là một giấc mơ - chắc chắn là vậy. Họ không hề
nuôi mèo. Cho dù nếu có đủ nhiều lông mèo trong một ngôi nhà, chắc chắn
sẽ phải có một con mèo ở đâu đó, tâm trí đang vật lộn cố tỉnh dậy của cô
nhắc nhở cô một cách khá có lý.

Giờ thì bàn chân đó đang chuyển sang vuốt ve lên mái tóc cô và vầng trán
nằm bên dưới, và nó không thể là một con mèo, vì những con mèo không
biết nói.

“Dậy thôi, Darce. Dậy thôi, em yêu. Chúng mình cần nói chuyện.”

Giọng nói đó cũng nhẹ nhàng, êm dịu như những cử chỉ vuốt ve. Giọng nói
của Bob. Và đó không phải là một bàn chân mèo mà là một bàn tay.

Bàn tay của Bob. Chỉ có điều không thể là anh ta, vì anh ta đang ở Montp...

Đôi mắt cô mở bừng và chồng cô đang ở đó, bình yên, ngồi trên giường bên
cạnh cô, vuốt ve khuôn mặt và mái tóc cô như anh ta thỉnh thoảng vẫn làm
mỗi khi cô cảm thấy không được khỏe. Chồng cô đang mặc một bộ com lê
Jos.A. Bank (chồng cô mua tất cả các bộ com lê của mình ở đó, và gọi nhãn
hiệu này - thêm một cách nói nửa đùa bỡn nữa của anh ta - là “Joss-Bank”),
nhưng chiếc áo vét không cài khuy, và cổ cồn đã bị cởi ra. Cô có thể thấy
một phần chiếc cà vạt thò ra khỏi túi áo vét của chồng mình như một cái
lưỡi đỏ quạch. Phần bụng của anh ta phình ra phía trên thắt lưng và ý nghĩ
liền mạch đầu tiên của cô là Anh thực sự cần phải làm điều gì đó với cân
nặng của mình, Bobby, điều này không tốt cho tim của anh đâu.

“Cái...” Âm thanh vang lên như một tiếng khàn khàn không rõ nghĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.