KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 101

Đến cuối cùng, Kiểm Biên Lâm thu dọn xong, cũng nghiêng người

dựa vào, nửa người ngồi trên tatami. Tay anh đụng phải túi quần của mình,
phát hiện cây bút bị tháo rời tan tành kia, im lặng móc ra, gắn từng cái một
lại lần nữa.


Lẳng lặng, không có bất kì âm thanh gì. Gắn xong, anh để lên bàn.


Dưới ánh sáng đèn tường màu vàng ấm áp, Sơ Kiến liếc nhìn. Cô

biết cây bút này. Trên môi cô còn dính nước tương, mù tạc ăn ốc đỏ, có chút
lúng túng, vô thức liếm liếm môi.


Kiểm Biên Lâm thấy động tác nhỏ của cô: “Cậu ăn những món này,

dạ dày không khó chịu sao?”


Cô lẩm bẩm: Quen rồi.


“Trong nhà có gì ăn được không?”


Cô lắc đầu.


Kiểm Biên Lâm đi ra ngoài, trò chuyện đôi câu với bác gái một

cách quen thuộc, để lại một câu, bảo Sơ Kiến tiếp tục xem ti vi chờ mình.
Tiếng tin thời sự buổi tối kết thúc vang lên, anh cũng đi ra.


Một chén trứng hấp sò nóng hôi hổi, bốc hơi nóng được đặt trước

mặt Sơ Kiến.


“Ăn hết nó đi.” Chiếc muỗng sứ trượt vào trong chén.


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.