KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 111

Lúc người đi, liên quan đến việc tiễn hay không tiễn, phải tiễn đến

ngoài cửa, hay là cửa thang máy, hay là dưới lầu, cô cũng cẩn thận suy nghĩ.


Cuối cùng cô vẫn cầm lấy áo khoác, tiễn xuống dưới lầu.


Nhìn anh đi xuống hai bậc thang, cô gọi một tiếng Kiểm Biên Lâm,

bước hai bước nhỏ, đứng trên một bậc thang cao nhất nhìn thẳng anh: “Anh
chú ý… chú ý an toàn nha.”


Gió đêm… cũng dừng lại.


Cách đó không xa, bảo vệ tiểu khu vẫn đang chạy khắp nơi giúp

người ta điều phối chỗ đậu xe. Trợ lý của Kiểm Biên Lâm đã sớm lái xe
vòng qua, cũng không dám nhấn còi giục, cách cửa sổ kính nhìn từ xa xa ở
đây cũng không biết hai người đang trì hoãn cái gì đấy, đêm nay có thể là
chuyến cuối cùng, không đi nữa là không còn máy bay đâu.


“Anh không đi hả…” Hai tay cô đút trong túi hai bên áo len, nhìn

ra xa, vượt qua anh nhìn chiếc xe của Tạ Bân.


Kiểm Biên Lâm cứ nhìn cô không hề chớp mắt như vậy, khoảng

nửa phút sau cách khẩu trang khẽ nói một câu mơ hồ không rõ: Đi đây.


Thế là đêm hôm ấy, trên giường, Sơ Kiến cả đêm khó ngủ lần thứ

hai, lăn qua lăn lại lật tới lật lui, trời tờ mờ sáng buồn ngủ đến mức mí mắt
cũng mỏi nhừ, cũng chưa trở lại bình thường. Hai người vậy là coi như ở
bên nhau rồi, mà nội dung buổi hẹn đầu tiên chính là mỗi người ôn lại tài
nấu bữa ăn nhanh cho đối phương…


Ngủ không bao lâu lại mông lung lăn từ trên giường xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.