KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 110

trợ lý ở trong hành lang, bảo cậu ta tới lấy chìa khóa nhà, sang nhà đối diện
ngồi chờ một lát trước.


Vì vậy khi đang tìm trứng gà khắp nơi, Sơ Kiến nghe được cửa nhà

bị mở ra, thuận miệng hỏi: “Ai đến sao?” Kiểm Biên Lâm đến bên ngoài
cửa bếp, từ ánh mắt đến vẻ mặt đều bình thường không có gì lạ: “Không ai
cả.”


Sơ Kiến ờ một tiếng, tiếp tục luống cuống định tìm thêm chút đồ có

thể vứt vào nồi, kết quả là cắt hơn nửa chén ngò làm rau. Nhân lúc cô nấu
ăn, Kiểm Biên Lâm đi dạo một vòng, tưới ít nước cho chậu hoa trồng trên
ban công, cho cá trong bể cá nhỏ mà bố Sơ Kiến nuôi ăn, rồi lúc quay về
bếp, vừa vặn thấy dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô nghiêng đầu, cố gắng đổ mì
trong cái nồi inox nhỏ ra, không dư lại một giọt nước.


Lúc nhỏ, anh vẫn chưa biết nấu ăn, khi người lớn hai nhà đi vắng

thì nấu mì gói cho cô. Cô sẽ luôn ở bên cạnh liên tục đưa ra yêu cầu, thêm ít
thịt đóng hộp đi, rồi thêm ít rau, mình cũng rửa cà chua cho cậu rồi đó, ờ,
đúng rồi, trong tủ lạnh còn canh gà, cuối cùng một tô mì có thể nấu thành
malatang (1) trong quán ven đường. Sau cùng, gần đổ ra nồi, cô sẽ còn
không ngừng nhắc, đừng đổ ra bàn, này, cậu chậm một chút, chậm một
chút, đổ ra ngoài rồi…


(1) Malatang nghĩa là “siêu nóng và cay tới tê lưỡi”. Khi ăn có thể chọn nguyên liệu

mình thích, như thịt viên, rau củ, đậu hũ và các loại bún miến, sau đó đầu bếp sẽ bỏ chúng trong một
nồi nước dùng lớn.


Mì bưng ra, Sơ Kiến thấy anh vét hết lá ngò không còn lại một

miếng, cũng bắt đầu hối hận sao không để lại non nửa tô cho mình nếm thử,
có ngon vậy sao?


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.