KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 127

Nghe đâu cảnh quay buổi tối có một cảnh như thế. Cũng không biết

có phải vì bản thân Kiểm Biên Lâm xuất thân là ca sĩ trong ban nhạc hay
không, cảnh quay viết đo ni đóng giày cho anh. Tóm lại, cái này cũng
không cần người đóng thế, người thật là diễn được.


Tạ Bân vẫy vẫy tay đi mất.


Sơ Kiến rót ly nước nóng, để lên trên bàn đá cẩm thạch bên chân

anh cho anh. Trong lúc do dự leo lên hay không leo lên, cuối cùng cô dựa
vào chiếc sofa bên cạnh bể bơi ngồi xuống, cách anh gờ bàn đá hẹp. Cô ở
chỗ thấp, anh ở chỗ cao.


“Anh là năm thứ ba đại học,” Sơ Kiến nhớ lại, “Hay là năm thứ tư

tranh tài đoạt giải thế?”


“Năm thứ tư.” Cuối cùng anh lật bản nhạc một cái, đóng lại.


“Là bài gì vậy?”


“《The Rose》.”


Cấp 3 anh đã thích đánh đàn guitar. Học giỏi, đẹp trai, cộng thêm

việc thích cái này, cái từ “Thứ bại hoại có văn hóa” quả thực không phải
gánh suông. Lúc đó đủ mọi hoạt động anh luôn được chú ý, thường được
các lớp nhiệt tình mời đến giúp vui, nhưng ngoại trừ lớp chín ra thì không ai
mời anh được.


“Em chưa từng nghe qua?” Kiểm Biên Lâm hỏi.


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.