Đi tiếp vào trong, trong tòa nhà thương vụ ở cuối đường, một tầng
nào đó có một công ty đào tạo làm móng, cũng là của Sơ Kiến.
Hai cái này mới là sản nghiệp thực sự của cô.
Về phần studio ảnh thị (1) kia, chẳng qua là vì sự nghiệp của Đồng
Phi gặp khó khăn, khóc hơn nửa đêm ở chỗ Sơ Kiến, Sơ Kiến mới quyết
định lấy hết tiền tiết kiệm sau khi tốt nghiệp của mình giúp đỡ người bạn
mười mấy năm này, đầu tư cho cô ấy mở studio ảnh thị.
(1) Ảnh thị: điện ảnh và truyền hình.
Nhưng từ đầu đến cuối, Sơ Kiến luôn cho rằng, mình quả thực
không có quan hệ gì nhiều với giới giải trí lắm.
Họ từ Macao về, chia ra mỗi người một ngã ở sân bay Hồng Kiều.
Sơ Kiến về tiệm làm móng nhỏ ở ven đường. Cô lật cuốn sổ hẹn, hôm nay
làm ăn cũng rất tốt, nhưng bây giờ đã hơn tám giờ, chỉ còn lại hai vị khách
cuối cùng làm gần xong.
Không ngờ là vừa lên kế hoạch hẹn mình đi ăn khuya, Kiểm Biên
Lâm lại gọi điện thoại tới, nói sắp đến đây xem thử, nhưng cũng không nói
là chuyện gì…
Đến khi cúp máy, Sơ Kiến mới kịp phản ứng. Cậu ta đáp xuống
Thượng Hải à? Sao cô nhớ Đồng Phi có nói Kiểm Biên Lâm phải về thẳng
Bắc Kinh mà. Vì bây giờ studio có hợp tác với công ty của Kiểm Biên Lâm
nên Đồng Phi chắc rất rõ cậu ta ở đâu…