KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 135


Từ chiều đến tối, Sơ Kiến một thân một mình đi dạo ở khu phố gần

Phế tích của Thánh Paul, mua chút thuốc bổ, chuẩn bị gửi chuyển phát
nhanh về nước. Lúc đang điền đơn, cô nhận được tin của anh, kết thúc công
việc sớm. Anh hỏi cô ở đâu, thực ra cô cũng không biết rõ phương hướng,
nói đại khái vị trí mấy điểm mốc.


Cô đứng bên ngoài một tiệm thịt heo khô ở đầu đường, xem bảy,

tám loại thịt khô, cầm một miếng nếm thử. Mùi vị rất ngon.


Cho đến khi sau lưng có một bàn tay khoác lên vai cô, cô quay đầu

lại, thấy gương mặt đeo khẩu trang đen, cùng đôi mắt đen nhánh dưới vành
nón của anh, cô cười rộ lên: “Anh muốn ăn cái này không? Chúng ta mua
về khách sạn ăn nhé?” Dưới ánh đèn ấm áp, nụ cười của cô vô cùng đẹp.


Phản ứng đầu tiên của anh chính là sờ tìm ví tiền.


Sơ Kiến vui vẻ, xua xua tay, rút tiền từ trong ba lô đeo nghiêng của

mình: “Em có mang theo.”


Tiếp đó cô liền mua một đống, nhét vào tay anh.


Cô chờ được anh rồi cũng thả lỏng, hoàn toàn bắt đầu hành trình

mua sắm mua mua mua.


Chẳng qua điều đáng tiếc duy nhất là, toàn bộ hành trình anh đều

chỉ có thể chờ ngoài tiệm, chờ cô ở những chỗ ánh đèn mờ. Cuối cùng Sơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.