KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 150

Kiểm Biên Lâm mượn ánh lửa nhìn kĩ cô một cái, dự tính nói chút

gì đó cho hợp tình hình, nhưng suy xét cẩn thận, vẫn không nói nửa chữ, đặt
món đồ bắn đốm lửa tí tách đó vào lòng bàn tay cô: “Không phải em thích
cái này sao? Hôm nay đoàn phim dùng, anh thấy họ rất thích nên lấy mấy
cây cho em, đốt hết cây này vẫn còn.”


Là… pháo sáng.


Sơ Kiến nhận lấy cũng phỏng tay, hoàn toàn mắc chứng xấu hổ:

“Là lúc nhỏ thích, đã hai mươi mấy tuổi rồi, ai còn chơi cái này chứ.”


Âm thanh xẹt xẹt, còn có một ít mùi khét không ngừng lan ra.


Tay Sơ Kiến đã ngứa ran: “Cái này dập tắt thế nào…”


Cô biết mình nói thế thật không hiểu phong tình.


Nhưng cái này quá kích thích rồi. Ngoài trời, bên cạnh bể bơi, nếu

như chơi pháo sáng cùng bố Kiểm Biên Lâm thì không thành vấn đề, cho
dù là Tạ Bân này, hoặc bố mẹ mình này, nhưng không thể cùng anh.


Cả đầu cô toàn là tình trạng bi thảm mình bị người ta làm thịt

thương tích đầy mình, đề thi nhập học tiểu học trả lời sai bài gì đó đều có
thể bị đưa lên mạng…


Kiểm Biên Lâm trầm mặc: “Chờ nó cháy hết đã, chắc nhanh thôi.”


Sơ Kiến có phần không đành lòng: “Em rất vui.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.