KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 149

Bầu không khí là lạ.


Cô nhìn nhìn anh, vẫn nhìn không ra biểu cảm gì. Đương nhiên

trong tình huống không tức giận thì cô lại cảm thấy không sao cả, dù sao thì
cũng đã sớm thích ứng hơn hai mươi năm rồi… Chẳng qua là cô khó hiểu,
rõ ràng từ nhỏ đến lớn chính là một người thiếu thốn biểu cảm bộ mặt thỉnh
thoảng lạnh băng cứng rắn, lúc đóng phim lại rất nhập vai, sao làm được
vậy?


Kiểm Biên Lâm nhìn xung quanh, vị trí này rất tốt. Anh đã đi dạo

hai mươi mấy phút dưới lầu.


Nơi đây là sân thượng dùng chung của mấy khách sạn cao cấp,

ngoài biệt thự ra là hồ bơi và bãi cát nhân tạo riêng của mấy khách sạn.
Người khá ít, quẹt thẻ mới vào được, ít nhất an toàn hơn sòng bạc và khu
mua sắm dưới lầu nhiều.


Tay anh nắm thành quyền rỗng, che lại, ho khan một tiếng.


Anh lấy một cái bật lửa từ trong túi ra, tiếp đó vớt một món đồ nhỏ

trong cái hộp giấy ở một bên của băng ghế đá dài bên cạnh trong hành lang.
Đoàn phim thực sự là một chỗ tốt, muốn tìm gì cũng tiện, mặc dù có hơi
ngốc.


Sơ Kiến còn chưa thấy rõ anh đã lấy cái gì, liền thấy ngọn lửa chập

chờn, yếu ớt của chiếc bật lửa nhún nhảy trong lòng bàn tay anh, đốt món
đồ kia.


Đốm lửa bắn tứ tung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.