KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 83

“…”


“Vốn là cậu ấy đồng ý rồi, từ Hàng Châu về thì không đồng ý nữa.

Theo lý thuyết, hai chúng ta không quen đến mức này, nhưng anh thực sự lo
cho cậu ấy, nên mặt dày hỏi một câu: Có phải ở Hàng Châu hai người cãi
nhau gì đó không vui không?”


Yên lặng.


“Mạng người quan trọng đó, Sơ Kiến.” Tạ Bân nhìn cô chằm chằm,

“Mạng người quan trọng.”


Đồng Phi bị sự yên lặng khiến người ta không mấy dễ chịu này làm

cho nhìn xung quanh, còn suýt nữa chỉ ngoài cửa sổ nói “Ế? Có máy bay
kìa.” Nhưng chỗ này là ven bờ sông Hoàng Phố, không đến sân bay Phố
Đông, chim đâm máy bay cũng không có… Cả buổi trôi qua, Đồng Phi rốt
cuộc hắng giọng giảng hòa: “Sơ Kiến…”


“Có phải cậu cố ý hẹn mình tới không?” Sơ Kiến nhìn Đồng Phi.


“Phải, mình thú nhận.” Đồng Phi nộp vũ khí đầu hàng.


Sơ Kiến nhìn Tạ Bân còn giả vờ vô tình gặp được mình dưới lầu,

còn có Đồng Phi hát đôi với anh ta, từ lâu đã không còn tâm trạng suy tính
có phải bị lừa tới đây hay không. Sự trầm mặc vừa rồi của cô, đơn thuần là
bị mức độ phức tạp của bệnh làm khiếp sợ: “Hoạt động… của các anh mấy
giờ bắt đầu?”


“Sáu giờ tối, ba giờ bắt đầu trang điểm.” Đồng Phi cướp lời, “Bây

giờ mới mười hai giờ hai mươi, còn sớm lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.