KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 93

Chờ đến đại sảnh khách sạn, Sơ Kiến mới nhớ ra chưa nói một

tiếng với Đồng Phi mà đã đi rồi.


Trong đại sảnh khách sạn có rất nhiều người giải quyết thủ tục, còn

có thể thấy được bên ngoài có một số người trông như học sinh đang canh
chừng, chắc chắn là chờ các ngôi sao, diễn viên ở trên. Cửa kính bị đẩy ra,
gió đột nhiên thổi ào vào, lạnh thấu tim. Tay cô chống tấm kính vừa dày
vừa nặng đó, đẩy ra, đi ra ngoài.


Di động trong túi đang rung, lấy ra, là Kiểm Biên Lâm.


Cô ngẩn người.


Hai người bên ngoài muốn vào, bị cô chắn đường, thấp giọng nói

cô ơi xin nhường một chút. Sơ Kiến trả lời xin lỗi, ngây ngốc tránh sang
một bên, dịch ngang hai bước đến trước bức tường kính. Nhận máy.


Trong điện thoại có tiếng nước chảy, giống như trong toilet, hoặc

nhà tắm, anh im lặng không nói lời nào.


Sơ Kiến sợ gió thổi quá mạnh, làm mơ hồ giọng cô, xoay người đối

mặt với bức tường kính, nhẹ giọng khuyên anh: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt
trước đi, buổi tối còn có hoạt động…”


“Hãy để mình thử xem,” tiếng nước chảy biến mất, nghe được tiếng

hít thở của anh một cách rõ ràng. Tiếng đó thậm chí phải lớn hơn, có phần
rối loạn hơn tiếng nói chuyện, còn rất kiềm chế, truyền tới từng chút một từ
trong di động, “Nếu như không được, thì mình sẽ từ bỏ.”


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.