KẸO NỔ XOÀI SẦU RIÊNG (CÂY LỰU NGỌT NHƯ ĐƯỜNG) - Trang 152

Mạnh Hành Du không nghĩ ra được kết quả, cô chưa bao giờ nguyện ý làm
bản thân khó xử, những việc nghĩ rõ trước mắt thì cô liền không nghĩ nữa,
thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dù sao thì có lúc mọi chuyện sẽ trở nên
rõ ràng hơn.
“May mắn đây không phải là hiện trường thổ lộ của chúng ta, bằng không
cậu chính là đang phát thẻ bạn bè cho tôi đấy.”
Mạnh Hành Du trêu ghẹo, nhẹ nhàng đẩy những suy nghĩ lung tung và tâm
tư rối loạn qua một bên, “Muốn qua cửa ải bạn bè với tôi cũng không phải
dễ, lớp trưởng à, cậu còn chưa tiếp đón tớ đấy.”
Trì Nghiên hỏi: “Ví như?”
“Mời tôi ăn cơm đi, anh bạn à.”
Chân của Mạnh Hành Du có hơi tê, nên cô thẳng người hoạt động hai cái,
bụng rất phối hợp kêu lên, làm bản thân mình cũng cười theo, “Tôi đói rồi,
làm báo bảng đúng là mệt mà.”
“Được.” Trì Nghiên đẩy ghế về chỗ cũ, mở cửa sau ra rồi hỏi cô, “Giờ này
nhà ăn không có gì ăn, đi bên ngoài trường học ăn nhé?”
“Đều được, tôi không kén ăn.” Mạnh Hành Du nhìn tay mình dính đầy bụi
phấn, “Chờ tôi rửa tay đã.”
“Được.”

Còn nửa giờ nữa là đến tiết tự học buổi tối, không kịp để đi ăn đồ ngon, nên
Mạnh Hành Du dẫn Trì Nghiên đến phố ăn vặt dạo một vòng, cuối cùng
chọn một quán bán bánh kẹp xếp hàng không đông lắm mà ăn cơm chiều.
Mạnh Hành Du đói muốn xỉu, nên trực tiếp gọi phần ảnh gia đình (*),
ngẩng đầu hỏi Trì Nghiên, “Cậu muốn ăn gì?”
Trì Nghiên nhìn lướt qua thực đơn của xe bán hàng rong, vẫn chưa nhìn
thấy mấy chữ này, tò mò hỏi: “Phần ảnh gia đình là gì?”
Mạnh Hành Du chỉ vào bên phía phải của thực đơn, giải thích: “Là phần ăn
đủ các loại thịt đó.”
Trì Nghiên nghe xong thì nhíu mày nói: “…..Không có rau cải à?”
Mạnh Hành Du nhất thời nghèo từ, nhưng dì bán bánh lại cười rộ lên, đứng
ở quầy bán hàng sảng khoái nói, “Có rau chứ, chay mặn phối hợp rất dinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.