KẸO NỔ XOÀI SẦU RIÊNG (CÂY LỰU NGỌT NHƯ ĐƯỜNG) - Trang 154

bớt việc.”
Không nghĩ sẽ là lý do này, Mạnh Hành Du bĩu môi cười nhạo, “Dân dĩ
thực vi thiên (****), tôi muốn cậu rút lại những lời hay ho câu nói vừa rồi
lại.”
(****) Dân dĩ thực vi thiên: DÂN LẤY CÁI ĂN LÀM TRỌNG. Có nghĩa
là bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn. (Nguồn:
)
“Cậu không thích ăn ở căn tin sao?”
“Hương vị cũng tạm, nhưng quá ít thịt, dì ở nhà ăn mỗi đều run tay hết.”
Đứng song song với Trì Nghiên, Mạnh Hành Du mới phát hiện mình đứng
còn chưa đến bả vai của anh, tấm tắc thở dài, “Thân thể tớ còn phát triển
nữa, chịu không nổi sự đả kích này đâu?”
Trì Nghiên vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhìn quầy bánh kẹp lại nhìn
Mạnh Hành Du, hỏi: “Bánh này có thể cho thêm thịt sao?”
Mạnh Hành Du trả lời, “Có thể chứ.”
Vừa nói xong, Mạnh Hành Du thấy Trì Nghiên mở miệng muốn gọi dì bán
hàng thêm thịt thì nhanh chóng ngăn anh lại, nhỏ tiếng nói, “Tôi không cần.
Cậu đừng bảo dì ấy cho thêm!”
Trì Nghiên kỳ quái, “Cậu không phải có sức ăn lớn sao? Một phần không
đủ thì kêu thêm phần nữa đi.”
“Đủ rồi đủ rồi, tôi lại không phải nữ vương dạ dày lớn, lại nói một cái bánh
cũng không chứa nổi nhiều đồ bên trong như vậy được.”
“Thật không cần sao?”
Mạnh Hành Du đỡ trán, “Thật không cần, cảm ơn lớp trưởng đại nhân.”
“Bạn học à, bánh của hai đứa có rồi.”
Dì ấy vừa nói xong thì Trì Nghiên đi qua quét mã trả tiền, sau đó cầm lấy
bánh rồi nói tiếng cảm ơn.
Dựa theo thói quen của Mạnh Hành Du, thì sẽ là vừa đi vừa ăn, nhưng suy
xét đến tính cách của Trì Nghiên cô không mở miệng, mà đề nghị đến nhà
ăn ngồi ăn.
Đi đến nhà ăn, Trì Nghiên kêu Mạnh Hành Du tìm chỗ ngồi trước, sau đó
cầm thẻ học sinh đi mua hai ly sữa đậu nành về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.