KÉP TƯ BỀN - Trang 113

Tôi không muốn nói chuyện lâu, nên chỉ cười lạt không trả lời thì cụ

Đại Ích khéo mồm miệng mà nói tiếp :

- Xin phép ngài để tôi giới thiệu ngài một chỗ bán hộp tre chạm của

người anh em. Tôi xin đi hầu ngài tới đó, ngài thử chọn xem rồi chiếu cố
cho...

- Cảm ơn cụ, xin để bận khác, vì tôi có người nhà chờ.

Người nhà tôi tức là cô gì đây kia ấy mà, các ngài có hiểu không? Nếu

cụ Đại Ích cùng đi với tiểu thư nhà cụ thì tôi xin cam lòng thả cô kia ra mà
bám chặt lấy cụ. Vậy ai bảo cụ găm con gái ở nhà, để cụ chẳng được đi
“hầu” tôi đến cái hàng của người anh em để tôi “chiếu cố”!

Thoát được nạn cụ Đại Ích, tôi lại phải đi rảo cẳng đuổi theo mồi. Lúc

đến sau lưng, tôi càng ngắm cái dáng đi của cô ta, càng thấy yểu điệu, cái
tay vung vẩy sao mà khéo và mềm thêm. Mà không biết nước hoa cô ấy
mua bao nhiêu tiền một lọ mà thơm được làm vậy!

Tôi tiến lên trước, để quay lại nhìn mặt! Ôi mẹ ơi? Ông bà nào ăn gì

mà đẻ được con đẹp đến thế! Cái mái tóc tơ rẽ đường ngôi lệch, chải kỹ
càng quá, nhưng nó kĩ càng ở chỗ cố ý làm cho người ta tưởng lầm là chải
dối dá, nó lòa xòa xuống trán, xuống má, nó toả ra che gần lấp gáy; lấp tai.
Cái dây chuyền quàng qua cổ, giấu trong lần áo trước ngực, tuy kín mà kín
hở, vì nó vẫn lóng lánh, nhấp nháy qua khe sợi tơ. Hai cái má bánh đúc,
phinh phính dưới làn da mịn, đã xoa qua ít phấn lạt, lại được cái ánh phơn
phớt của màu ô hắt xuống, màu áo hắt lên, thành ra hây hây như cánh hoa
phù dung. Đôi môi đo đỏ cũng khéo tăng thêm vẻ tươi của cái miệng bầu
bậu, lúc nào cũng sắp sẵn một nụ đổ nhà đổ cửa.

Đến hai con mắt thì đẹp không có chữ tả nữa. Có lẽ tạo hoá cũng mất

lắm công, kén chọn mãi mới được cái mặt này xứng đáng để giao cho hai
con mắt ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.