KÉP TƯ BỀN - Trang 13

Ấy, giá cô không mua cái khăn nhung và nhờ bà mợ vờ đem lên cho,

thì có lẽ bây giờ cô còn phải chít cái khăn xa tanh trông như con Sen con
Nụ.

Cô bực mình quá! Sao lại có bà cụ nghiệt như mẹ cô bao giờ! Bà cụ

tưởng cứ đánh phấn với mặc áo mùi là đĩ cả đấy!

Bà cụ biết đâu rẳng các cô gái non bây giờ, mỗi năm một mốt, thay

đổi xoành xoạch, thi nhau mà quần nọ áo kia.

Mà có phải nhà cô nghèo kiết gì cho cam! Tiền của nhà cô tưởng có

sắm ăn, sắm mặc bằng mấy người ta, cũng còn thừa nữa là. Nhưng bà cụ cứ
bắt na bắt nét, bắt tập những nết ăn ý ở, bắt học những câu nói, việc làm.

Một hôm, cô rình lúc bà mẹ ngủ, cô sẽ lấy hộp phấn Cô-ty mà cô nhờ

người mua hộ, để trong hòm. Cô đánh mặt cho rõ trắng, bôi cái nốt ruồi giả
bên cạnh má. Cô ngồi soi gương, ngắm đi ngắm lại một mình độ nửa giờ,
rồi lại phải đi rửa mặt cho thật kỹ mới dám đi ngủ.

Năm nọ, cô có giấu mẹ sắm ngầm một cái áo lam. Nhưng cô chẳng

mặc thật lần nào, đến bây giờ mùi ấy lại là mùi cổ mất rồi. Những lúc cô có
việc đi cùng chị em bạn thì tự cô thấy ê chệ nhất đám vì cách ăn mặc của
mình. Cô than thở, thì cô Song Khê xui rằng :

- Tội gì! Có tiền, cậu cứ sắm văng đi! Me cậu có giết được cậu đâu mà

cậu sợ.

Nhưng cô không dám liều thế, vì nhỡ bị mẹ chửi thì cũng khổ. Cô

Bích Ngọc cũng phàn nàn hộ cô mà rằng :

- Ở đời này mà cứ ăn mặc theo lối cổ thì bất quá lấy được anh giáo

học là cùng! Những thẳng cao đẳng nó chỉ ưa tân thời thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.