KÉP TƯ BỀN - Trang 18

Nó nhìn gánh bún riêu. Nó nhìn mẹt bánh đúc. Nó nhìn rổ khoai lang.

Cơ chừng nó thèm. Nó thèm vì nó đói.

Thấy nó ám, các bà chẳng dám đuổi, nhưng bụng mong nó cút ngay

đi.

Nó đứng một lúc. Rỗi quá. Nó chìa bàn tay ra xin, xin bằng những câu

văn sách thuộc lòng, chớ không cố lấy giọng nằn nì khốn nạn :

- Cắn cỏ lạy bà, con đói khát, bà làm phúc thí bỏ cho con đồng cơm

bát cháo!

Thấy nó giở giọng, các bà giữ riết ruột tượng, túi tiền, thức hàng.

- Để bận sau, đi mà xin chỗ khác.

Nó nhăn bộ răng trắng như bầu ra cười láu cá.

Gớm chết! Nó cười gì? Ai biết được! Hay là nó chế các bà lần này quá

khinh nó? Vì nó tham cơ hội mà xin đó thôi. Nó làm bộ, lắc túi cho các bà
nghe thấy tiếng xu kêu loẻng xoẻng! Ranh con thực! Nó lại đứng yên. Nó
ngắm. Hai mắt chòng chọc vào cái nồi bún riêu khói bốc lên ngùn ngụt.
Vào cái nồi bánh đúc ngon lành. Vào cái rổ khoai tròn trĩnh như “Ông Ỷ”.
Nó chảy nước dãi. Nó thèm. Thèm quá, vì nó đói thực.

Suốt từ sáng, nó chỉ được có sáu đồng trinh, và một bát cơm nguội.

Bát cơm ấy, chưa đủ sức đền vào chỗ nhịn chiều hôm qua. Nhưng thôi, làm
quái gì cái vặt! Ăn không ra bữa, đã quen từ thuở bé. Nó chỉ thấy đói, chứ
không thấy cồn cào. Nó ngồi sán vào cô bán bánh đúc. Nó chìa tay ra xin
một miếng. Cô hàng ôm khư khư lấy mẹt vào lòng, xua lấy xua để :

- Chưa bán mở hàng đấy! Khỉ ạ!

Nó lại lê dịch sang kề nồi bún riêu :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.