KÉP TƯ BỀN - Trang 27

Cậu,

Những thư trước tôi gởi về, chắc cậu tiếp được cả rồi. Lá thư thứ nhất

và thứ ba, có lẽ cậu xem lấy làm buồn lắm thì phải. Sự đó tôi cũng biết là
lỗi, đáng lẽ người đi phải yên ủi kẻ ở bằng những câu vui vẻ, chứ tôi lại kể
nỗi lòng thương nhớ chồng con, cho cậu phải phiền, thật bây giờ tôi lấy làm
hối hận quá.

Gần tới Marseille rồi, cậu ạ. Từ khi con tàu qua kênh Suez, vào địa

phận bể Méditerranée [2] tới nay, tôi thấy phấn chấn trong lòng lắm. Trời
Tây bảng lảng bóng vàng, cái không khí êm đềm, nhẹ nhõm, làm cho tôi
được thấy như khỏe mạnh hơn. Nhất là từ khi tôi được quen mấy bà người
Pháp cùng đi một chuyến, thì những lúc nhớ nhà, nói chuyện cũng được
khuây buồn. Cho nên tôi càng khuây buồn bao nhiêu, tôi càng nhớ đến cậu
bấy nhiêu. Chỉ thương cho cậu lúc này, có lẽ đang nằm thừ trên giường mà
nghĩ đến vợ, lênh đênh giữa bể không biết có bình yên mạnh khỏe không.
Nhưng cậu nên yên tâm nhé. Vợ cậu buờn thì vợ cậu được thở than với
bạn, được viết thư nói chuyện với cậu, chứ những lúc cậu nhớ vợ cậu, thì
cậu than thở cùng ai? Cậu chỉ ngậm mối sầu trong bụng mà không viết
được ra thư, vì thư của cậu dù có gởi ngay, tôi cũng chưa tiếp được! Sự đau
lòng mà không tỏ ra được mới thật là nên thương!

Quái, tôi lại nói chuyện buồn rồi! Thế nào? Hôm lễ Noël vừa rồi cậu

có mua cho con thức gì cho nó chơi hay không? Hôm nay cậu có đi chào
Tết hay không? Chào những ai? Ở dưới tàu, sáng ngày hành khách cũng tụ
họp để chúc nhau, vui đáo để. Mẹ tôi vẫn được mạnh khỏe đấy chứ? Cậu đã
khỏi thực đau mắt chưa? Hỏi thế khí lẩm cẩm, ngót một tháng rồi, còn gì
mà chả khỏi nhỉ!

Thôi, hôm nào tới Marseille, tôi sẽ đánh dây thép báo cho cậu biết.

Vợ yêu cậu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.