KÉP TƯ BỀN - Trang 31

Nhân tiện xin nói để cậu biết, cậu nghĩ vậy mà khuyên tôi như thế

cũng là phải. Nhưng tuy tôi là thân gái một mình ở nước tự do, song, xin
cậu biết rằng ở đây tự do thật, nhưng là cái tự do có giáo dục, chứ không
như ở bên ta đâu. Vả lại bao giờ đi ra ngoại quốc cũng phải giữ sĩ diện cho
nòi giống chứ. Tôi nói quá như thế để cậu yên tâm, chứ nào cậu có ngờ gì
tôi đâu. Xin cậu biết cho rằng không phút nào là tôi không nhớ cậu, nhớ
con, là hai người thân nhất của đời tôi. Trừ những khi mắt để vào quyển
sách, thì lúc nào tôi cũng nhìn lên ảnh cậu và ảnh con để ngay trước bàn mà
ngắm cho khỏi nhớ.

Ở đây, tháng Février này rét lắm. Sáng hôm nay có mưa tuyết. Chiều

đến, ở Cours Mirabeau, trẻ con nắm tuyết ném nhau trông thật vui mắt.

Mưa tuyết xong, tiếp luôn mấy trận gió mistral [5] thổi rét thấu xương.

Đường phố lội nhơm nhớp, bẩn quá. À, tôi đã nói chuyện cho cậu nghe cái
lối đỗ ô-tô ở phố chưa nhỉ? Mới trông lạ mắt, buồn cười lắm. Nó không đỗ
theo dọc đường, sát hè phố, như bên ta đâu. Xe nào cũng đứng ngang
đường, quay mũi ra ngoài. Bây giờ trông quen, không thấy lạ nữa, mấy
hôm đầu, đi sát vào mũi, tưởng hình như nó sắp xéo bẹp mình! Cậu đã nhận
được áo đan chưa, sao không thấy nói trong thư? Cậu viết cho tôi đi, dài
vào nhé! Nhớ cậu quá!

TUYẾT ANH

Aix, le 3 Mai 1928

Cậu,

Khốn nạn thân tôi, sao cái tin đau đớn của tôi, cậu không báo cho tôi

biết bằng dây thép. Đành rằng mẹ tôi chết, dù có biết sớm cũng không làm
gì được, nhưng sao cậu ác nghiệt quá thế, trời ơi!

Cậu ơi! Tôi bất hiếu quá, mà ông Trời kia sao khéo lừa dối tôi làm

vậy, bắt tôi đi xa rồi đem mẹ tôi đi đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.