“Sáng mai, kéo chuyến khách qua ga, xong rồi ta đánh bát phở tái, rồi
mua cho con cái bánh ga-tô cho nó mừng; vợ ta nghe thấy trong túi ta có
tiền, thì chắc hớn hở, thấy ta làm lụng vất vả để kiếm tiền nuôi cả nhà, tất là
thương ta lắm. Nhưng ta sẽ làm ra dáng không mệt nhọc, để vợ chồng con
cái ăn Tết với nhau cho hể hả”.
Anh vừa nghĩ thế, vừa kéo về phía nhà thương Phủ Doãn. Tới chỗ khi
nãy, anh dừng xe lại, nói :
- Bây giờ có lẽ hơn mười hai giờ; xin bà cho cháu tiền.
Bà khách có ý luống cuống, nói :
- Chết! Anh hỏi tiền tôi bây giờ à? Anh chịu khó kéo tôi một giờ nữa
đi.
- Thôi, khuya rồi, cháu phải về nhà.
- Này, chả nói giấu gì anh, tôi cũng đi kiếm khách từ tối đến giờ đây.
Có anh biết đẩy. Có gặp ai hỏi han gì đâu. Tôi định nếu có khách thì hỏi
vay tiền trước để trả anh, nhưng chẳng may gặp phải cái tối xúi quấy thế
này, thì tôi biết làm thế nào?
- Thế cô đi xe tôi từ chín giờ, cô không trả tiền tôi à?
- Bây giờ thì tôi biết làm thế nào?
- Tôi kéo cô lên Cẩm.
- Lên Cẩm thì tôi cũng đành lên với anh, chứ tôi biết làm thế nào!
- Thế mà cũng vác mặt mặc cả xe giờ, lại còn vay tiền người ta mà
mua thuốc lá với hạt dưa!