- Tôi lấy cậu, là vì ái tình của tôi đối với cậu, thì tôi chỉ biết có cậu,
ngoài ra tôi chẳng biết thằng nào con nào ở nhà này cả! Cậu ngu lẳm, cậu
không biết bảo bà ấy!
- Thôi, người già vẫn hay trái tính, mợ nên biết nhịn. Mợ ở với tôi cả
đời, chứ bất quá bà ấy sống được mấy nữa!
- Bà ấy ở đây ngày nào, tôi ê chệ ngày ấy. Đấy, cậu xem, hôm qua đấy,
một suýt nữa mà bà ấy vào cửa trước, thì có họa mặt mình là mặt mo. Cậu
chỉ nói dối tôi, cậu đuổi bà ấy, sao bà ấy còn đây?
- Tôi không đuổi thì tôi chết! Mợ cứ chửi đứa nào nói dối mợ! Chẳng
tin mợ hỏi lại thằng bếp mà xem. Nhưng vì bà ấy lạc đường, nên phải trở
lại. Tôi đã bảo mai bà ấy về rồi.
- Đồ mặt dầy! Thế mà không biết nhục! Sao nó không chết đi cho
người ta nhẹ nợ!
- Thôi, mợ nói vừa chứ.
- Tôi không nói vừa, cậu bênh mẹ cậu à! Ối trời ôi! Đây cậu giết tôi
trước đi! Ối hàng phố ơi! Con gái già nó hại tôi!
- Tôi xin mợ! Tôi van mợ! Tôi lạy mợ!
- Cậu buông tôi ra, tôi không để bà ấy yên đêm nay được!
Sáng hôm sau, cửa nhà ông chủ xe cao su kiêm chủ hãng ô-tô “Con
Cọp”, người ta trông thấy căng cái màn đen diềm trắng. Mà đi trên hè, ai
cũng ngửi thấy mùi khói hương khói trầm thơm phức. Trong nhà có người
chết? Phải, bà cụ sinh ra ông chủ mới tạ thế hồi đêm.
Trong nhà trong, thằng bếp thì thào với con vú :
- Cụ tức bà rồi cụ uất lên mà chết, phải không chị?