miệng mà khóc, còng lưng xuống mà khóc, đến nỗi phải chống gậy! Vậy
mà có đủ vững đâu? Mấy hôm nay thương mẹ quá thành ra ốm yếu, người
ta sợ ngã lăn ra, cho nên phải có người đi kèm, vừa che ô cho, vừa ôm chặt
lấy ngang lưng cho đỡ khuỵu! Người ta lại sợ hiếu chủ thương mẹ quá mà
đập đầu vào quan tài lỡ chết thì hoài - bởi vì lúc bối rối trong bụng thì hay
liều - cho nên người ta phải bện cho cái lùn rơm mà chít xung quanh đầu,
thì dù có đập mạnh đến đâu cũng không đến nỗi vỡ sọ.
Người con dâu trông mới ái ngại làm sao! Khốn nạn, mấy hôm nay,
kêu khản cả tiếng, khóc hết cả hơi. Mà ông Trời độc địa cứ khăng khăng
bắt bà cụ, hơn một ngày không ở, kém một ngày không đi, để bây giờ dâu
con không có mẹ mà hầu hạ! Lắm lúc lại như thù giận lũ phu phi nhân đạo,
họ cứ nhẫn tâm khênh cữu đi, thì nàng dâu lại nằm lăn ra đường mà chắn
lối, rồi lại kêu gào rầm rầm. Lúc hạ huyệt mới đáng thương tâm. Áo quan
chửa ngắm đúng hướng, người ấy đã nhảy đánh tụp xuống mà nằm thẳng
cẳng ra, ôm chặt lấy mà hờ, mà khóc. Rồi quá lắm đến nỗi ngất đi. Nếu bốn
năm người không lôi dậy và không tốt khuyên, thì có lẽ người ấy còn muốn
sống làm gì! Thà đi theo mẹ còn hơn chịu bơ vơ như chim mất tổ!
Thương hại thay! Bà cụ ở dưới suối vàng, có thiêng chăng tá? Giá bà
cụ biết rằng mình được con nó báo hiếu làm đám ma long trọng dường này,
thì hẳn cũng ngậm cười. Mà nhất là giá bà cụ lại trông thấy trước rằng con
trai và con dâu mình nó thương mình quá thế, thì chắc lúc thụ bệnh cũng
chẳng đành tâm mà nhắm mắt!
31 Mars 1933