Ác thật! Vai anh Tư Bền đóng hôm ấy cứ luôn luôn phải ở sân khấu,
mà nhất là phải làm nhiều bộ điệu hơn mọi khi, lẳm lúc lại phải rặn ra mà
cười ha hả!
Hết cảnh đầu. Sao mà lâu thế! Anh được nghỉ một chốc, bèn nhờ
người về thăm xem tình hình cha anh ra làm sao. Rồi anh lại phải ra trò,
anh lại phải hò, phải hét, phải dằn từng tiếng, phải ngân từng câu, phải làm
những bộ điệu, phải cười ha hả như cảnh thứ nhất. Người xem hát thì cứ
trông thấy anh là họ cũng đủ cười rồi, nào họ có để ý và nhìn rõ đâu được
cái vẻ lo âu của anh nó hiện ra ở trên mặt. Bỗng khi anh đương phụng phạo
múa mênh trên sân khấu, người ta đương vỗ tay đôm đốp, thì trong phòng
có tiếng nói ra :
- Nguy hơn ban nãy, đã cấm khẩu rồi!
Cha anh cấm khẩu rồi! Đành vậy. Nhưng chính là bây giờ mới nhiều
cái vui trò, mà khán giả dưới kia, hàng mấy ngàn con mắt, đương chăm
chắm vào anh và im phăng phắc. Họ chỉ chờ anh há miệng là họ được lăn
ra cười và vỗ tay mà thôi.
Cảnh thứ hai cũng lâu như cảnh đầu, mãi mới hết. Lúc anh đương ngồi
thừ người trong buồng trò, thì anh lại nhận được một tin báo nữa. Hiện nay
cha anh đã mê đặc, chân tay đã lạnh cả rồi.
Còn gì đau đớn hơn cái tin ấy nữa! Anh Tư Bền bỗng ứa hai hàng
nước mắt, rồi khóc nức khóc nở :
- Cha ôi!
Ông chủ thấy vậy, sợ quá. Chỉ sợ anh bỏ dở vở kịch đương vui thì
nguy, ông bèn cố khuyên giải và cấm không cho ai được báo tin gì cho anh
biết hết.