ít nhiều cũng khiến cho đối phương đồng cảm. Cô ta nói: “Cô chờ một chút
nhé, tôi đi hỏi ông chủ.”
Lúc này Lạc Hiểu mới để ý đến, phía sau quầy bar còn có một cánh
cửa, bên trong bật đèn sáng, còn có tiếng TV loáng thoáng vọng ra.
“Đội Đức! Phạt đền! Là phạt đền...”
Thi đấu bóng đá.
Một lát sau, cô gái đi ra, khuôn mặt mang theo ý cười: “Ông chủ tôi là
người dễ thương lượng nhất. Tôi có nói với ông ấy cô là một cô gái, ông ấy
trả lời nếu ở phòng hướng biển giá thấp nhất là hai trăm hai mươi đồng, còn
không thì là một trăm hai mươi đồng. Đây là giá thấp nhất rồi đó! Cô đi cả
con đường này, không dễ thuê được phòng hướng biển tiện nghi như thế
đâu. Hơn nữa khách sạn của chúng tôi trang trí rất đẹp, cô có muốn lên lầu
xem phòng không.”
Lạc Hiểu tin chắc rằng điều kiện trong phòng nhất định sẽ không quá
tệ - Nhìn bên ngoài khách sạn có thể nhìn ra được phẩm vị của ông chủ,
cũng là phong cách cô rất thích.
Nhưng cô thường xuyên ở bên ngoài, mỗi lần đi đều phải tiết kiệm
tiền. Mặc dù có hơi ngại ngùng, nhưng cô vẫn làm ra vẻ điềm tĩnh: “Em gái
à, em xem, đã hơn mười một giờ, trễ thế này chắc cũng không có khách đến
thuê. Căn phòng của em cũng để không, chi bằng cho chị ở một đêm, sáng
mai chị sẽ thu dọn phòng sạch sẽ cho em. Em xem, tính thế này có được
không ... Chị thuê căn phòng hướng biển nhưng giá thì của phòng bình
thường, một trăm hai chục đồng!” Cô lại nhấn mạnh một lần nữa: “Dù sao
đêm nay bọn em cũng không dùng đến, đúng không?”
Cô gái trợn tròn mắt nhìn cô đầy ngạc nhiên.
Đúng lúc này, âm thanh từ phía sau cô ta truyền đến: “Tiểu Mai.”