KHÁCH NỢ - Trang 116

hai chân ra, chết cứng. Cả thảy chừng mười lăm nhách. Rồi lão lăn
cái vò xuống đất. Độ từng nấy con ốc nhồi đen nháy đổ ra.

Bỏ cả ốc và nhái vào rổ, lão cắp xuống cầu ao. Một lúc sau, lão

đem lên một xâu nhái lột da, đã chặt đầu, chặt chân cẩn thận. Những
con nhái trắng phếch, thịt gợn tia gân đỏ, tanh nhức mũi.

Ốc thì bỏ vào nồi luộc. Nhái, hơ lên ngọn lửa, nướng như nướng

chả. Vụt chốc, một mùi thơm gây gây dâng lên ngạt ngào. Lão tíu tít
loay hoay vừa nướng vừa đun.

Chẳng bao lâu, lão Múi đã làm xong cả các công việc. Lão khệ nệ

bưng nồi ốc lên đặt ngoài đầu hè. Lão ngồi xuống, xếp bằng
tròn hai gối, chĩnh chện như ngồi ăn cỗ. Có nhẽ lão cũng tưởng như
lão đương ngồi ăn cỗ thực. Những con ốc nhồi cữ tháng Bảy béo
lắm. Nhai sừn sựt tựa nhai thịt gà mái ghẹ. Lại chấm thêm một chút
muối. Tuyệt, điểm món ấy, còn món chả nhái. Chả nhái cũng chẳng
kém chả lợn. Có phần ngon hơn chả lợn. Lại thơm vô cùng. Thơm
điếc cả mũi hàng xóm. Thơm điếc cả hai lỗ mũi bà lão chột mắt
kia. Cho con mụ biết rằng lão đây không cần gì con mụ. Trời sinh
voi thì trời sinh cỏ. Con mụ không cho lão ăn, lão cũng chẳng chết
đói nào. Của trời, khối ra đấy. Ốc dưới ao. Nhái ngoài vườn. Tha
hồ ăn suốt năm, cũng không thể hết được ốc, được nhái. Con mụ
cậy con mụ làm ra tiền. Ngày xưa, lão cũng làm ra bao nhiêu tiền.
Cái thúng kim chỉ nát của con mụ? Ra chó gì. Lão chỉ đá phốc cho
một cái thì bồng cả thúng lẫn người lên nóc nhà! Nhưng ghét cái
giống đàn bà bạc bẽo, lão không thèm đá. Lão chỉ khinh vào mặt.
Lão nhai thực rõ to. Tóp tép... tóp tép...

Bấy giờ, trời sầm tối. Ông sao Hôm quen thuộc lại lấp lánh

trên ngọn tre, đương hờ hững nhìn xuống. Ngồi xa, bà lão Múi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.