KHÁCH NỢ - Trang 137

Ông đi khệnh khạng, với điệu vung vinh ghê. Mặt ông vểnh lên.

Hai cánh ria mũi mác đen đen cũng vểnh ra. Hai cái ria, nom thú vị
lạ. Nó tựa như là ai viết một chữ bát vào giữa mặt ông nhang
Chỉnh. Cái chữ bát hơi mấp máy, động đậy. Ấy là lúc ông đương
có vẻ hể hả lắm. Ông đương sửa soạn một nụ cười tủm.

Mà ông đương sung sức, hể hả thực. Bởi vì, về đến nhà, ông

cởi các thứ kia ra, thì đó là những thứ mà bấy lâu nay ông hằng ao
ướ

c - do bác quyền Vực khơi mào cho.

Này, những tờ giấy nhật trình được bóc ra. Một cái khung gỗ, đã

đánh bóng, lắp mặt kính nhấp nhánh. Màu gỗ vàng sọng, tươi như
nghệ, bao quanh mặt kính sáng loáng. Soi vào thấy rõ cả mặt
người.

Đến khi ông nhang Chỉnh trịnh trọng giở nút đầu cái ống vầu,

tụt ra một tờ giấy trắng phốp. Ôi chao! Cái hình ông nhang Chỉnh.
Đúng lắm. Đúng quá đi mất.

Ông nhang Chỉnh chít khăn đen nhánh. Cái mặt ông hệt là... cái

mặt ông. Đủ hai tai, hai mắt, có lông mày cẩn thận. Trên mồm,
chỉnh chện hai cái mác ria đen nhọn hoắt. Sao mà khéo thế, tài
thế. Ông mặc áo gấm (ô hay, ông nhang có áo gấm bao giờ) gấm
hoa tròn như cái bát cẩn thận, ông ngồi trên một bộ ghế rất sang.
Cánh tay ông khuỳnh ra, tựa vào mép cái bàn, một tay ông cầm
chiếc quạt. Rõ ra điệu bộ một người đúng bậc và phong lưu.

*

* *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.