KHÁCH NỢ - Trang 27

Cô Lụa quả quyết:

- U liệu thế nào thì u liệu. Con đã nhất định không lấy thằng

ấy.

- Thế mày định lấy ai? Lấy Giời nhé? Con ơi! Con dại lắm.

Nhà nó cũng là nhà có tai mắt trong làng, con biết đâu được...

- U đừng nói nữa. Giời đất ơi! Hu hu hu...

Cô Lụa nhất định không lấy con ông phó An. Nhưng ông bà

hương Rền vẫn không để ý mấy tới sự nhất định của cô con gái
bướng bỉnh. Bởi vậy hôm hai mươi hai, nhà người ta cứ dẫn cau dẫn
rượu đến chạm ngõ tự nhiên.

Thấy việc “lấy con lão phó An” chắc như đinh đóng cột rồi, cô

Lụa lo quá. Nhưng cô vẫn quả quyết không lấy thằng con lão phó
An. Mà ác nỗi, cha mẹ cô khăng khăng một mực. Hay là cha mẹ cô
biết. Cha mẹ cô cho là con gái quả quyết giả vờ, dọa suông đấy
thôi. Ôi chao, khó nghĩ quá.

Đi chạm ngõ rồi, Lụa không khóc, không dỗi cơm, không giả vờ

cách ốm nằm liệt trong buồng nữa. Chẳng phải cô đã bằng lòng.
Chỉ bởi cô nghĩ rằng phản đối như thế mãi không thể ăn thua.

Cô đã nghĩ ra một mẹo, tuy thẹn nhưng phải trơ trẽn ghê lắm. Cô

không dùng dằng, trơ mấy cũng đành.

Chiều hôm đó, trời đã sâm sẩm. Không mưa không nắng mà cô

Lụa cũng đội nón sùm sụp, đi sang xóm Đình. Đã nhọ mặt người,
đường cái vắng, không có ai. Ngõ nhà ông phó An nghe có tiếng gọi
ơ

i ới. Đàn chó nhâu nhâu chạy ra sủa. Cô Lụa theo người nhà ra đánh

chó. Đi thẳng vào trong sân. Phải, cô Lụa đó. Bà phó đi vắng, ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.