KHÁCH NỢ - Trang 37

- Ối giời đất ơi! Hại tôi rồi! Làm hại tôi rồi. Có mỗi một cái để

đựng dầu mà cũng bán tào bán huyệt của tôi đi rồi.

Thế là người đàn bà dằn bát dầu xuống phản, ngồi xoạc hai

chân ra, kể lể. Chị làm ghê gớm như chồng vừa ăn trộm tiền để
trong hòm. Bao nhiêu điều gì không phải từ năm ngoái năm kia, chị
đem ra nói lại. Chị nói, kè nhè giọng cao giọng thấp. Thôi thế là
anh Hối tức quá. Song anh cũng còn ngọt nhạt:

- Cái gì mà nói dai thế. Người đâu có người...

Chị vợ lấy hơi, gào to hơn trước:

- Ối giời đất ơi! Người ta làm hại tôi rồi, người ta cấm đoán

tôi...

- Bố mày, ông cấm đoán gì mày?

... Thế là người đàn ông rực lên. Y mắm môi lại, xông vào đá

ngay vợ một cái. Mụ đàn bà ngã lăn chiêng, kêu làng ầm ĩ. Hai đứa
con cũng sợ quáng quàng, giơ tất cả hai tay lên khóc ra rả.

Cáu quá, anh chồng lại xô đến. Mụ vợ, tuy khóc nhưng vẫn trông

trộm, vội bưng mặt, tóc rũ rượi, chạy tót ra ngõ. Chồng không đuổi,
anh vớ cái chén uống nước ngoài hiên ném ra sân. Tiếng “cạch”
sắc, nhưng hơi rè của một mảnh sành vỡ rạn. Chưa đủ hả giận, anh
Hối vẫn còn nghe thấy cái gì tưng tức quanh đây. A hai đứa trẻ
đương nhau thi khóc. Người bố nóng tính liền phóng cho mỗi đứa
một cái bợp tai. Chúng khóc réo nữa và nhảy xuống bếp. Nhưng,
chúng xuống đến cửa bếp thì hai đứa trẻ cùng im khóc. Chúng sợ
bóng tối om om và sợ những ông vua bếp tưởng tượng. Rồi dần
dần, chỉ còn tiếng thút thít. Và ngoài ngõ còn tiếng ậm ực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.