KHÁCH NỢ - Trang 93

mấy lần anh hẹn Pha đi nói chuyện mà Pha không đi. Pha nhất
định không dính líu rắc rối gì với Tại nữa. Những người con gái,
hay quên quá. Đầu tiên, Tại lấy sự bị quên đó là một điều rất tủi
cực và đáng để tâm thù lắm. Thù này ắt hẳn thù lâu, Trồng tre
nên gậy gặp đâu đánh què.

Anh không định đánh què. Mà anh định cắt lưỡi nó đi. Phải,

cầm một con dao bầu thực nhọn và thực sắc, đưa ngay vào cuống
họng nó. Anh nghĩ thế ra lối hăng lắm. Nhưng tới khi anh tưởng
tượng rằng rồi nó ngã gục xuống, máu ở vết dao đâm tuôn xối ra
ướ

t hết áo quần và bắn lên cả mặt anh. Một cái gông bằng gỗ to

lắm tự dưng lù lù kẹp vào cổ anh... Anh thoáng rùng mình, lạnh gáy.
Thế là những cái mẩu tư lự ghê gớm đó tan mất.

Để nghĩ tiếp, anh Tại lại nghĩ được thêm rằng: Nên cơn cớ này

chỉ vì anh ta thiếu mất một thứ, nên mới bị phụ tình. Anh thiếu
những đồng bạc tròn tròn, trắng trắng. Gõ xuống gạch bạc kêu
reng reng. Anh ta đã hiểu. Từ đó, anh lại không hục hặc gì nữa. Giữa
năm đó, Tại bỏ nhà đi vào Nam kỳ. Ai can cũng chẳng nổi. Ừ mà năm
ấy nước to, đói kém.

*

* *

Cho đến bây giờ.

Anh Tại về làng. Cái gì cũng thay đổi cả. Từ kẻ bỏ làng, bước chân

ra đi, cho tới người ở lại nhà. Anh Tại bây giờ đã là một tay buôn bán.
Anh buôn bán gì ở đâu thì chẳng ai biết, chỉ rõ ràng anh mang về
nhà có được bạc trăm. Còn cô Pha? Cô Pha bây giờ nghèo khổ lắm.
Vài năm hàng họ ế ẩm, vốn liếng bây giờ bay lên mây hết. Nhà đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.