KHẢI HOÀN MÔN - Trang 105

mọi cảm giác về sự vật, và mặt đất dưới thân thể tôi không còn vững chãi
nữa - từ đấy trở đi nó chưa bao giờ trở lại vững chãi đối với tôi.

Anh uống cạn cốc.

- Cái đó làm cho cuộc sống khi thì dễ dàng hơn, khi thì khó khăn hơn.

Anh nhìn sang Jeanne.

- Tôi chắc cô buồn ngủ rồi. Khi nào mệt quá, cô đừng trả lời nữa.

- Chưa đâu. Chắc phải lát nữa. Trong tôi có một cái gì đang thức và đang

lạnh.

Ravic đặt chai rượu xuống sàn. Trong căn phòng ấm, anh cảm thấy cái

mệt thấm vào mình từng chút một.

Những bóng tối di chuyển chầm chậm. Những tiếng cánh vỗ đều đều.

Căn buồng xa lạ, đêm tối và ngoài kia là tiếng rì rầm mỗi lúc một yếu ớt và
xa xăm - tiếng mưa rơi trên cửa kính. Một nơi trú ẩn với ánh đèn leo lét bên
bờ của hỗn mang... một đốm lửa nhỏ nhấp nhánh trên sa mạc... một gương
mặt xa lạ mà mình tìm đến để nói một điều gì...

- Cô đã từng có cảm giác ấy chưa?

- Đã. Nhưng theo một kiểu khác. Những khi mấy ngày liền không nói gì

với ai... và nhìn thấy quanh mình những con người có liên quan đến một
nơi nào đó, đang đi đến một nơi nào đó, đang về một nơi nào... và chỉ mình
tôi đi vật vờ không mục đích. Mọi thứ đều trở thành hư ảo. Tôi có cảm giác
mình đã bị vùi sâu dưới nước, mình đang đi giữa một thành phố đã chìm
xuống đáy biển.

Có tiếng chân đi lên cầu thang. Tiếng chìa khóa lách cách, tiếng mở cửa

rồi đóng cửa, và ngay sau đó là tiếng nước chảy từ trên vòi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.