KHẢI HOÀN MÔN - Trang 104

- Chúc ông sức khỏe - Jeanne đáp - Và cảm ơn ông.

- Cô đừng cảm ơn tôi. Xin cô tin cho rằng ban nãy tôi cũng chẳng thích

đi giữa mưa một chút nào đâu.

- Bên ngoài có còn mưa nữa không?

- Vẫn mưa.

Nhịp mưa rơi đều đều, dìu dịu trên cửa kính, thấm dần vào căn phòng; có

một cái gì lành lạnh, xam xám, một cái gì cô tịch, buồn hơn cả nỗi buồn,
một hồi âm vô danh của dĩ vãng, một thứ sóng vỗ bờ đang khao khát giành
lại và dìm ngập những gì nó đã bỏ sót trên một bến bờ hoang vắng; một ít
nhân đạo, ánh sáng và suy tư.

- Đây là một đêm trời sinh ra để mà uống rượu.

- Vâng. Nhưng là một đáng sợ nếu chỉ có một mình.

Ravic nằm im lặng một lát. Rồi nói:

- Nhưng rồi cũng phải cố quen đi. Tất cả những gì trước kia là lý do tồn

tại của chúng ta nay đều đã sụp đổ tan tành. Chúng ta tan tác ra như những
hạt ngọc của một chuỗi hạt đứt chỉ. Không còn có một cái gì vững chãi nữa.
Hồi còn bé, có một buổi chiều tôi ngủ quên giữa một cánh đồng cỏ. Ấy là
vào mùa hè, trời đất quang đãng. Trước khi nhắm mắt, tôi trông thấy chồm
sao Orion lấp lánh trên cánh rừng, ở phía xa. Khi tôi thức dậy, chòm sao
Orion đã ở trên đỉnh đầu. Tôi không bao giờ quên được điều đó. Tôi đã
được học trong sách vở là quả đất tròn, nhưng cũng chẳng hiểu cho rõ lắm
như thế là thế nào. Tôi cảm thấy hành tinh này lao đi trong cõi vô tận của
bầu trời. Hầu như có một bản năng gì khiến tôi muốn bấu víu vào một cái
gì để khỏi bị phóng vào không gian vô tận. Cái cảm giác này chưa bao giờ
tiêu tan. Số là khi tôi tỉnh giấc, trong giây lát tôi đã mất hết mọi ký ức và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.