KHẢI HOÀN MÔN - Trang 119

- Tôi cũng thế. - Hai người im lặng một lát, rồi Morozov hỏi.

- Đánh ván cờ nhé?

- Phải đấy, cho nó khuây khỏa một chút. Cờ là một trò chơi hoàn hảo hơn

tất cả các trò chơi bài. Đánh bài thì có thể may rủi. Như thế rất chán. Cờ thì
lại là cả một thế giới ở bên trong. Đánh cờ, người ta quên hết mọi sự.

Họ đánh hai ván, Morozov đứng dậy.

- Tôi phải đi đây. Tôi phải về mở cửa đón những tinh hoa của nhân loại.

Chẳng bao giờ thấy cậu đến Scheherazade nữa. Sao thế?

- Tôi không biết. Chẳng có lý do gì đâu.

- Tôi mai đến đi.

- Không được. Tôi phải ăn tối ở Maxim’s.

Morozov mỉm cười.

- Làm thằng dân tị nạn ngoài vòng pháp luật mà sống như cậu thì chúa

thật. Một nơi sang trọng nhất ở Paris đấy.

- Chỉ có những nơi ấy mới thật an toàn, khi người ta không có được một

tấm hộ chiếu Nansen như anh. Cách chắc chắn nhất để bị lộ là xử sự như
một kẻ tị nạn. Cái đó anh thừa biết.

- Cậu đi với ai? Đi với đại sứ Đức cho nó bề thế hơn chắc?

- Với Kate Hegstroem.

Morozov huýt sáo một tiếng.

- Kate Hegstroem! Cô ấy về rồi đấy à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.