KHẢI HOÀN MÔN - Trang 135

Luồng ánh sáng của ngọn đèn chiếu rồi người kéo vĩ cầm để chuyển sang

một cái bàn gần đấy. Ravic nghĩ sâu xa. Dưới luồng ánh sáng, gương mặt
cô trông như xanh xao. Nó đã mất cái vẻ mơ hồ và bất định mà Ravic đã
từng biết. Nó rạng rỡ lên một cách bất ngờ vì một sắc đẹp kỳ dị và xa xôi
mà anh nhớ là đã từng thoáng thấy ở cô vào một buổi chiều nào, trong một
khoảnh khắc. Đó là vào cái đêm Jeanne ở lại phòng anh. Hôm ấy anh tưởng
đó chỉ là một ảo giác của anh trong trạng thái say. Nhưng bây giờ vẻ đẹp ấy
hiện ra rõ mồn một, còn lộng lẫy hơn đêm ấy nhiều.

- Có chuyện gì thế Ravic?

Anh quay lại với Kate.

- Có gì đâu. Tôi biết điệu nhạc này. Một khúc tình ca Napoli.

- Có những kỷ niệm đẹp phải không?

- Không. Tôi không còn có kỷ niệm. - Anh nói câu này một cách hùng

hồn hơn là anh muốn. Kate chăm chú nhìn anh.

- Ravic ạ, có những lúc tôi cứ tự hỏi xem điều gì đang diễn ra ở trong

anh.

Ravic làm một cử chỉ như chống đỡ.

- Không có gì khác mọi người. Thế giới ngày nay rất nhiều kẻ phiêu lưu

không tự nguyện. Tất cả các khách sạn của dân tị nạn đều đầy rẫy những
người như thế. Tiểu sử của mỗi người đều có thể là một cái mỏ vàng dành
cho một Alexandre Dumas hay một Victor Hugo, thế nhưng đối với chúng
ta thì chỉ cần nghĩ đến chuyện nghe những tiểu sử ấy thôi cũng đủ ngáp dài
rồi. Chị uống vodka đi Kate ạ. Một cuộc sống giản dị ngày nay là cuộc
phiêu lưu dị thường nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.