KHẢI HOÀN MÔN - Trang 134

- Hoặc là tôi như thế cũng nên. Anh có hiểu cô ta hát gì không?

- Ya vas lubil... “tôi đã từng yêu em”. Đó là một bài thơ của Puskin.

- Anh biết tiếng Nga à?

- Chỉ biết những gì học được của Morozov. Nhất là những tiếng chửi thề.

Tiếng Nga là một thứ tiếng lý tưởng để chửi thề.

- Anh không thích nói chuyện về bản thân, phải không?

- Đến nghĩ về mình tôi cũng không thích.

- Đôi khi, - Kate nói sau một lát im lặng - tôi nghĩ là cách sống của ta

trước kia nay đã chết rồi. Tính vô tự lự, những niềm hy vọng... tất cả những
gì chúng ta có trước đây.

- Chị lầm đấy, Kate ạ - Ravic mỉm cười - Cuộc sống là một cái gì quá lớn

để có thể biến đi trước khi chúng ta tắt thở.

Kate nói tiếp, không nghe Ravic.

- Đôi khi người ta thấy sợ. Một nỗi sợ hãi đột ngột, không sao cắt nghĩa

nổi. Tương tự như thể khi bước từ đây ra, ta chợt thấy cả thế giới còn lại
đều đã sụp đổ tan tành. Anh đã có bao giờ có cái cảm giác ấy chưa?

- Có, Kate ạ. Cũng như mọi người thôi. Đó là một căn bệnh Âu châu.

Một căn bệnh đã gặm nhấm chúng ta từ hai mươi năm nay.

Kate vẫn trầm ngâm nghe nhạc.

- À, bây giờ không phải nhạc Nga nữa rồi. - Cô bỗng thốt lên.

- Đó là nhạc Ý. Bài Santa Lucia Luntana.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.