KHẢI HOÀN MÔN - Trang 132

- Ai ngờ cái nơi tồi tàn này cứ đến tối là biến thành một nơi để trú ẩn và

mơ mộng! - Cô dựa vào lưng ghế dài. Ánh đèn từ dưới mặt bàn chiếu lên
mặt cô dìu dịu.

- Ravic, tại sao đến tối mọi vật đều dậy màu lên? Không còn cái gì có vẻ

khó khăn. Mọi sự đều thành ra có thể thực hiện được. Những gì ta không
làm nổi đều được thực hiện trong những giấc mơ. Tại sao?

Ravic cười:

- Vì không có những giấc mơ thì ta sẽ không chịu đựng nổi hiện thực.

Giàn nhạc dạo đầu. Vài quãng năm buồn bã, vài âm giai của vĩ cầm nổi

lên trong gian phòng.

- Thế nhưng anh chẳng có vẻ gì là một người tự ru ngủ bằng những ước

mơ.

- Người ta còn có thể tạo cho mình những ảo giác về sự thật. Đó là một

trò chơi còn nguy hiểm hơn nữa.

Giàn nhạc bắt đầu chơi. Mấy chiếc đàn cymbalum cử trước. Những chiếc

dùi mảnh bọc nỉ như đang tìm một giai điệu trong bóng tối mờ mờ và một
nét glissando dịu như gió thoảng chuyển cái giai điệu ấy sang cho các vĩ
cầm.

Một người Tzigan đến bên bàn họ. Anh ta đứng im trước mặt họ, hai mắt

rực lửa, một nụ cười nở trên gương mặt táo bạo và tham lam. Nếu không có
chiếc vĩ cầm, có thể tưởng đó là một anh chăn bò. Nhưng cây đàn khiến
anh ta thành sứ giả của thảo nguyên, của những không gian vô tận, của
những chân trời bát ngát, của tất cả những gì không bao giờ là hiện thực.

Giai điệu rót lên Kate Hegstroem như một cơn mưa rào tháng Tư diễm

phúc. Cô chợt nghe ra hàng ngàn tiếng vọng, trong khi chẳng có ai gọi cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.