KHẢI HOÀN MÔN - Trang 170

- Dĩ nhiên là không. Muốn đỡ chỉ có cách đừng đứng ngoài hè ban đêm

bất kể thời tiết như tôi đang phải đứng.

- Bà quả là người biết điều nhất trong tất cả các nữ bệnh nhân của tôi. -

Ravic đỡ lấy bó hoa hồng rồi đặt xuống sàn xe - Đây là để lễ tạ em về cái
tội đã để cho em thức giấc một mình sáng nay. Em có muốn chúng mình đi
uống cái gì không?

- Không, về thẳng chỗ anh thôi. Này, anh để hoa lên ghế đi, nó sẽ được

dễ chịu hơn ở dưới sàn.

- Để đây được rồi. Phải yêu hoa nhưng đừng quá quan tâm đến nó.

- Chắc anh muốn nói là không nên phóng đại tầm quan trọng của hoa

đẹp?

- Ồ không. Anh chỉ muốn nói là không nên quá tôn sùng những cái gì

đẹp. Với lại riêng lúc này thì tốt hơn cả là đừng cố cái gì, kể cả hoa, ở giữa
hai chúng ta.

Jeanne nhìn anh có phần băn khoăn một chút, nhưng gương mặt cô lại

rạng rỡ lên.

- Anh có biết hôm nay em đã làm gì không? Em đã sống! Đúng thế, em

đã sống, đã thở, đã tồn tại. Từ lâu lắm rồi, đây là lần đầu em bỗng cảm thấy
mình có tay, có mắt, có mồm!

Xe lắc mạnh, xô Jeanne vào người Ravic. Anh giữ Jeanne lại một lát

trong vòng tay, cảm thấy người cô áp sát vào người mình. Nó như một làn
gió biển ấm áp, làm tan những nỗi gian nan của ngày qua, làm tan cả cái
lạnh lùng phòng ngự đã tích tụ lại trong anh, Jeanne nói tiếp, bị lôi cuốn
theo đà tình cảm nồng nàn của mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.