KHẢI HOÀN MÔN - Trang 171

- Đúng, cả ngày hôm nay đã ôm chầm lấy em, đã nép vào ngực em, như

thể muốn em bắt rễ và nở hoa trong lòng nó. Hạnh phúc đã giữ lấy em và
không phút nào buông em ra nữa... Và bây giờ em đã ở đây... với anh...

Người Jeanne chồm ra phía trước, trên chiếc ghế xe bọc da cũ kỹ. Đôi

vai trần lộ ra ngoài chiếc áo dài dạ hội như đang sáng lên dìu dịu. Cô nói
một cách hồn nhiên, không e lệ. Cô nói lên hết những gì cô đang cảm thấy,
và tự so sánh với cô. Ravic thấy mình cằn cỗi và khô héo.

Anh mải làm phẫu thuật, Ravic nghĩ thầm. Anh đã quên khuấy em đi.

Anh đến với Lucienne. Hoặc anh lùi về một nơi nào trong quá khứ. Không
có em. Rồi đến tối, một cái gì êm dịu đã đến với anh. Nhưng lúc đó cũng
không có em. Anh nghĩ đến Kate Hegstroem.

- Jeanne, - Anh cầm hai tay cô trong hai bàn tay mình - bây giờ chúng

mình chưa về phòng anh ngay được đâu. Anh phải ghé bệnh viện đã. Một
phút thôi.

- Đó là vì người đàn bà anh đã mổ, phải không?

- Không phải người vừa mổ sáng nay. Một người khác. Em có thể ngồi ở

đâu đấy chờ anh được không?

- Có nhất thiết là anh phải đến đó ngay bây giờ không?

- Anh đến ngay bây giờ thì hơn. Để sau đó khỏi bị quấy rầy.

- Em có thể đợi anh. Chúng mình có đủ thì giờ ghé qua khách sạn của

anh không?

- Có.

- Thế thì ta về đi. Em ở lại phòng anh đợi anh về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.