KHẢI HOÀN MÔN - Trang 173

- Tuyệt quá! - Cô nói trong khi ngắm căn phòng tối, có một dải ánh trăng

mờ từ cửa sổ lọt vào.

- Tuyệt gì căn buồng khốn khổ này?

- Tuyệt chứ! Cái gì cũng tuyệt.

- Bây giờ thì có thể. Vì tối om thế này. Nhưng... - Anh vói tay về phía nút

bấm đèn.

- Không. Anh để đây em. Anh đi đi. Và mai nhớ về trước mười hai giờ

trưa.

Jeanne đứng trong khung cửa. Dải ánh trăng bạc soi sáng đôi vai và mái

đầu nàng từ phía sau. Nàng hiện ra mờ ảo, huyền bí và đầy sức gợi cảm.
Cái áo khoác tụt xuống chân nàng như một đám bọt biển sẫm màu. Nàng
tựa vào khung cửa, và ánh sáng từ ngoài hành lang chiếu vào cánh tay
nàng.

- Anh đi đi, và nhớ về nhé. - Jeanne vừa nói vừa đóng cửa lại.

Cơn sốt của Kate Hegstroem đã hạ xuống.

- Bà ấy có thức giấc lần nào không? - Ravic hỏi cô y tá còn ngái ngủ.

- Có ạ, lúc mười một giờ. Bà ấy có hỏi bác sĩ. Em đã trả lời như bác sĩ

dặn.

- Bà ấy có nhắc đến những chỗ băng bó không?

- Có ạ. Em nói với bà ấy là bác sĩ phải rạch một đường nhỏ. Rồi đến mai

bác sĩ sẽ giải thích để bà rõ.

- Chỉ có thế thôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.