KHẢI HOÀN MÔN - Trang 195

Jeanne không đến. Anh cố tự thuyết phục cho mình tin rằng anh đã dự

kiến điều này. Nhưng anh vẫn thấy căn phòng trống trải hơn mọi khi. Anh
cố thử tìm xem nó có những dấu vết gì cho thấy Jeanne đã ghé qua đây
không. Chẳng thấy gì. Anh bấm chuông gọi cô hầu phòng.

- Đưa thức ăn sáng lên cho tôi - Anh nói - Cà-phê và bánh mì ngọt. Anh

không muốn hỏi cô ta xem có ai đến không.

- Thưa ông được ạ.

Anh nhìn lên giường. Jeanne có đến, thì làm sao cô lại có thể nảy ra cái ý

nằm lên một cái giường bừa bộn và trống trải như vậy? Anh thầm nghĩ: kể
cũng lạ, tất cả những vật gì có tiếp xúc với thân thể đều có vẻ hoang vắng
và lạnh lẽo khi hơi ấm của con người đã lìa nó... một cái giường, một bộ
quần áo, cho chí một cái bồn tắm.

Anh châm một điếu thuốc. Có thể Jeanne có đến, và nghĩ rằng anh đã đi

thăm một người bệnh. Giá anh để lại mấy chữ thì phải hơn. Mình ngu thật -
Anh chợt nghĩ. Mình muốn độc lập, nhưng chỉ trở thành hấp tấp, thiếu suy
xét và thiếu phán đoán như một thằng con trai mười tám tuổi đang muốn tự
chứng minh cho mình một điều gì. Và rốt cục mình còn ít độc lập hơn là
nếu mình đã ở lại đợi.

Cô hầu phòng bưng đồ ăn sáng lên.

- Ông có cần em dọn giường không ạ?

- Sao lại dọn bây giờ?

- Nhỡ khi ông muốn ngủ lại. Giường mới dọn ngủ ngon hơn nhiều ạ.

Cô ta nhìn Ravic một cách hững hờ.

- Có ai đến đây không? - Anh hỏi bằng một giọng cô làm ra dửng dưng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.