KHẢI HOÀN MÔN - Trang 213

em muốn là ngăn cản không cho anh thoát ly đến những miền mà em không
còn kiểm soát được nữa. Salute. Nào ta uống đi! Chúng mình vừa làm một
việc rất hay. Chúng mình đã tránh được cái kiểu ăn nói khoa trương thống
thiết đã rình chúng mình ngay từ đầu cuộc nói chuyện này!

Jeanne chồm dậy, chống hai tay xuống sàn quan sát anh. Hai mắt nàng

mở rộng. Cái áo choàng tắm đã tuột ra khỏi vai nàng. Mái tóc nàng rũ
xuống lưng. Trong bóng tối, nàng hiện ra như một con thú non khỏe khoắn
và mạnh mẽ.

- Em biết anh đang chế giễu em - Jeanne nói - Nhưng em không cần. Em

cảm thấy mình đang sống: em cảm thấy thế trong từng thớ thịt của em. Em
thở cũng khác trước, và giấc ngủ của em không còn là một cái chết. Bây
giờ các khớp xương của em đã có công dụng, và hai tay em không còn
trống không nữa. Anh nghĩ gì, nói gì cũng không sao cả. Em buông thả
mình, em phó mặc mình, mà không một ẩn ý. Em hạnh phúc và em không
ngại nói to điều đó lên, dù làm như thế anh có cười em cũng mặc.

- Anh không cười em đâu Jeanne, anh cười anh đấy.

Jeanne chồm về phía anh.

- Sau vầng trán này có cái gì cứ kháng cự mãi thế?

- Không có cái gì kháng cự lại đâu. Chẳng qua anh chậm hơn em, thế

thôi.

Jeanne lắc đầu.

- Không, không phải chỉ có thế. Đó là một cái gì đang muốn chỉ có một

mình nó. Em cảm biết được cái gì ấy... Nó như một thanh chắn, một thành
lũy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.