KHẢI HOÀN MÔN - Trang 211

- Vì sao? Vì em yêu anh ư?

- Bàn chuyện ấy làm gì? Chúng mình đang ở bên nhau... được một thời

gian ngắn hay là mãi mãi... Ai mà biết được? Chúng mình đang ở bên
nhau... chỉ có điều đó là đáng kể.

- Em không thích anh nói: một thời gian ngắn hay là mãi mãi. Đó chỉ là

những ngôn từ, và anh cũng biết thế.

- Dĩ nhiên. Đã có người nào được em yêu mà từ bỏ em chưa?

- Có. - Jeanne nhìn anh - Bao giờ người ta cũng nói là mình từ bỏ người

kia, nhưng nhiều khi chính người kia nhanh chân hơn mình.

- Thế em đã làm gì?

- Làm tất cả.

Nàng cầm lấy ly rượu trong tay Ravic và uống hết chỗ còn lại.

- Em đã làm hết, mà không có chút kết quả nào. Em đã bất hạnh ghê

gớm.

- Có lâu không?

- Khoảng một tuần.

- Ít nhỉ.

- Đó là cả một thời gian vô tận, nếu người ta thực sự bất hạnh. Em đau

đớn dữ dội trong từng đường gân thớ thịt, trong từng tế bào của người em,
đến nỗi sau một tuần em đã hoàn toàn cùng kiệt. Tóc em đau, da thịt em
đau, giường em, đến cả áo quần em cũng hét lên vì đau. Em không còn có
lấy một cái gì ngoài nỗi đau khủng khiếp. Và đến khi đã như thế thì nỗi bất
hạnh không còn là nỗi bất hạnh nữa, vì không còn có một cái mốc nào để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.