KHẢI HOÀN MÔN - Trang 217

- Ta sẽ đừng nói gì hết, Jeannot ạ.

- Công ty bảo hiểm sẽ phải trả tiền trợ cấp cho cháu suốt đời? Có đúng

không ạ?

- Chú tin như thế.

Jeannot cố mỉm cười.

- Họ sẽ bị một vố đau. Cháu mới mười ba tuổi. Họ sẽ phải trả lâu lắm.

Ông có biết đó sẽ là công ty bảo hiểm nào không?

- Chưa biết được, nhưng ta đã biết số của chiếc xe. Vì cháu đã nhớ được.

Cảnh sát đã đến điều tra. Họ muốn hỏi cháu. Nhưng sáng nay cháu còn ngủ
cho nên tối nay họ sẽ đến lại.

- Người làm chứng - Jeannot nói - Ta cần có những người làm chứng!

- Hình như mẹ cháu có được hai địa chỉ. Mẹ cháu cầm ở tay ấy.

Thằng bé cựa quậy, có chiều bứt rứt.

- Miễn sao mẹ cháu đừng đánh mất. Ông cũng biết đấy, người già là hay

quên lắm. Mẹ cháu đâu rồi?

- Mẹ cháu đã ở lại bên cạnh cháu suốt cả đêm, và cả buổi sáng hôm nay

nữa. Các chú vừa bảo mẹ cháu đi nghỉ rồi. Lát nữa mẹ cháu sẽ đến.

- Chỉ mong sao mẹ cháu đừng đánh mất hai tờ giấy. Công an ấy mà - nó

khoát tay ra vẻ ngán ngẩm - toàn là đồ đê tiện. Họ ăn cánh với công ty bảo
hiểm. Nhưng nếu có người làm chứng đàng hoàng thì... bao giờ mẹ cháu
đến hở ông?

- Lát nữa thôi. Cháu phải bình tĩnh. Rồi đâu sẽ vào đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.