KHẢI HOÀN MÔN - Trang 219

- Ai chứ anh thì cũng chẳng đến nỗi thế. Anh đứng suốt ở ngoài cửa tiệm

Scheherazade còn gì?

- Thôi tôi xin cậu, cậu dẹp cái lô-gich khốn khổ của cậu đi cho tôi nhờ.

Ban đêm, tôi là một thứ bàn ghế hai chân bày trước cửa Scheherazade, chứ
không phải một con người biết thở không khí. Tôi muốn nói là chúng ta ở
trong phòng quá nhiều. Chúng ta suy nghĩ trong phòng quá nhiều. Chúng ta
làm tình và gặm nhấm những nỗi tuyệt vọng của chúng ta cũng ở trong
phòng nốt. Ravic, liệu cậu có khả năng tuyệt vọng ở bên ngoài không?

- Sao lại không? - Ravic nói.

- Nếu có, thì chẳng qua cũng tại cậu sống trong phòng nhiều quá. Giá cậu

quen sống ngoài trời thì chẳng thế đâu. Nỗi tuyệt vọng giữa một phong
cảnh đẹp sẽ có được một sự trang trọng mà nó không thể có được trong một
căn hộ hai phòng. Đó là chưa kể người ta thấy thoải mái hơn nhiều. Xin
cậu, cậu đừng cãi. Hay cãi là dấu hiệu của sự hẹp hòi về trí tuệ của người
Tây phương. Xét cho cùng ai thực sự muốn mình có lý? Hôm nay tôi được
nghỉ và tôi muốn hưởng thụ cuộc sống. Thật ra, chúng ta cũng uống rượu
trong phòng quá nhiều.

- Chúng ta cũng đi tiểu trong phòng quá nhiều nữa đấy nhỉ?

- Phải đây, cậu cứ nói mỉa đi! Những cái cơ bản trong cuộc sống đều đơn

giản và tầm thường. Chỉ có trí tưởng tượng của ta làm cho nó có được sức
sống. Nó làm cho một cái cột dây thép thành ra một cột buồm để dong
những giấc mơ của ta lên! Tôi nói thế không có lý sao?

- Không.

- Dĩ nhiên... vả lại, tôi cũng chẳng cần có lý nữa.

- Thế thì anh có lý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.