KHẢI HOÀN MÔN - Trang 311

Anh toan bỏ đi thì viên cảnh binh đã tới. Đó là một người còn trẻ măng,

tay cầm cuốn sổ. Nhận thức được tầm quan trọng của cương vị mình, anh ta
đưa bút chì lên thấm nước miếng.

- Xin ông đợi cho một chút. - Anh ta nói.

- Không còn việc gì phải làm nữa. - Ravic nói.

- Nhưng cũng xin ông vui lòng đợi cho một lát, thưa ông.

- Tôi đang vội. Tôi phải đi gấp đến nhà một bệnh nhân.

- Ông là người thầy thuốc đã...?

- Tôi đã thắt động mạch lại rồi: thế là xong. Chỉ cần đợi xe cấp cứu đến.

- Tôi phải ghi tên bác sĩ lại. Bác sĩ là nhân chúng.

- Tôi không trông thấy tai nạn xảy ra. Sau đó tôi mới đến.

- Thế nhưng tôi vẫn phải ghi nhận mọi sự việc. Thưa bác sĩ, đây là một

tai nạn nghiêm trọng.

- Tôi biết rồi. - Ravic nói.

Viên cảnh binh tìm cách hỏi cho ra tên người đàn bà. Bà ta không đủ sức

trả lời những câu hỏi của anh ta. Bà nhìn anh ta chẳng trông thấy gì. Anh ta
ân cần cúi xuống sát người bà. Ravic nhìn quanh. Đám đông đã chận hết lối
đi.

- Anh ạ, - Ravic nói với viên cảnh binh - tôi vội lắm...

- Thưa bác sĩ, tôi có bổn phận phải ghi đủ sự việc. Tôi cần biết tên bác sĩ.

Bà kia có thể chết, bác sĩ ạ.

- Bà ấy không chết đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.