KHẢI HOÀN MÔN - Trang 322

Sau hai tuần, Ravic được gọi lên. Trước tiên người ta dẫn anh đến gặp

viên thanh tra cảnh sát. Viên này chỉ hỏi xem Ravic có tiền không. Anh nói
là có.

- Nếu thế ông có thể gọi taxi mà đi.

Một viên cảnh binh đi kèm theo anh. Ngoài đường quang đãng và đầy

ánh sáng. Cạnh cửa, một ông già đứng bán bong bóng. Ravic không hiểu
nổi tại sao ông ta lại phải đến trước cửa tù mà bán.

- Ta đi đâu thế này? - Anh hỏi viên cảnh binh khi lên taxi.

- Gặp ông sếp.

Ravic không biết ông sếp ấy là ông nào. Anh cũng chẳng cần biết, vì đây

không phải là ông sếp của một trại tập trung Đức. Trên đời này chỉ có một
điều thực sự khủng khiếp: nằm trong tay một chế độ khủng bố tàn bạo.
Việc đang xảy ra với anh chẳng có gì nghiêm trọng hết.

Chiếc xe taxi có lắp máy thu thanh, Ravic mở máy ra, và được nghe tin

giá cả các thứ rau quả, rồi sau đó là tin chính trị. Sau cùng là âm nhạc.
Chiếc xe taxi dừng lại. Ravic trả tiền. Người ta đưa anh vào một căn phòng
đợi sực mùi lo âu, mùi mồ hôi và mùi bụi bặm như tất cả mọi căn phòng
đợi trên đời này.

Anh ngồi đợi nửa tiếng đồng hồ, đọc một số cũ của tạp chí La Vie

Parisienne mà một người khách nào đó đã bỏ lại. Cứ như thể được đọc văn
học cổ điển sau hai tuần liền không có sách. Cuối cùng người ta đưa anh
vào gặp ông sếp.

Mãi một lát sau anh mới nhận ra con người thấp và béo ấy. Hôm nọ anh

chỉ quan tâm đến những bộ phận bị bệnh. Nhưng anh cũng đã tò mò nhìn
kỹ gương mặt này. Leval ngồi rất thoải mái sau cái bàn giấy. Bụng ông ta
đã lại phệ ra - cái bụng mà anh đã cắt bỏ túi mật. Ravic sực nhớ ra rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.