KHẢI HOÀN MÔN - Trang 351

- Sao anh không cười nhỉ - Ông khách nói - Anh không thấy hai chữ “đại

tá” của tôi dí dỏm sao?

- Rất dí dỏm. Và “xe đua” có lẽ còn dí dỏm hơn.

Morozov quay lại với Ravic.

- Tôi nghĩ kỹ rồi. Cậu cứ vào đi. Vào địa vị cậu tôi cũng làm như thế

thôi. Xét cho cùng thì trước sau rồi cũng gặp; thế thì sao lại không phải là
ngay bây giờ? Cho nó xong đi. Khi không còn trẻ con nữa là người ta bắt
đầu già.

- Tôi cũng đã nghĩ kỹ. Tôi đi chỗ khác đây.

Morozov ngắm Ravic một cách thích thú. Lát sau anh nói:

- Cũng được, nửa giờ nữa tôi sẽ gặp cậu.

- Không chắc.

- Vậy thì một giờ nữa.

Hai giờ sau, Ravic ngồi ở tiệm Cloche d’or. Trong tiệm rất vắng. Vài ba

cô gái ngồi ở bar hót như khướu. Đây đó có mấy tay bán cái thứ mà họ gọi
là “cocaine” đang đợi khách du lịch. Ở phòng trên, vài đôi trai gái đang
thưởng thức món xúp hành tây. Trên một chiếc đi-văng ở góc phòng, hai cô
đồng tính luyến ái đang thì thầm to nhỏ với nhau, chốc chốc nhấp chút
cherry brandy. Một trong hai cô mặc tailleur, cổ đeo cravate, mắt đeo kính
một mắt, còn cô kia có bộ ngực phốp pháp và mái tóc đỏ rực, mặc chiếc áo
dài láng bóng cổ hở rất rộng.

Mình ngốc hết chỗ nói - Ravic nghĩ - Sao mình không đến Scheherazade

nhỉ? Mình sợ cái gì? Tại sao phải tránh? Tình yêu của mình đã lớn lên,
mình biết như thế. Ba tháng vừa qua đã không phá hủy được nó, mà chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.